Thiên hà XY-1987…
Sự yên tĩnh lại ngự trị nơi đây sau trận đánh, cả hạm đội Đồng Minh lẫn hạm đội Đế Quốc cùng nối đuôi nhau rời đi, chỉ để lại xác của mấy chục chiếc chiến đấu cơ hài cốt cùng với những chiếc khoang cứu nạn đang trôi bồng bềnh một cách bất lực trong vũ trụ. Bốn chiếc tàu cứu hộ đã được thái không mẫu hạm Quang Huy phóng ra trước khi đi cẩn thận bay qua những khoang cứu nạn, nhiệm vụ chính của bọn chúng là căn cứ tín hiệu cầu cứu từ các khoang cứu nạn để phân biệt và cứu viện các phi công chiến đấu của Đế Quốc bị bắn rơi trong trận đánh vừa rồi, và nếu có chỗ hoặc có thời gian, cũng thuận tiện cứu luôn phi công quân phản loạn.
Những phi công Đồng Minh may mắn còn sống, Hoa Vân Long, Thù Ni nhìn những chiếc tàu cứu nạn với tâm trạng phức tạp, tàu Người Giải Phóng đã thoát ly an toàn, bọn họ đã thành công yểm hộ cho đồng đội rút lui, nhưng tình cảnh hiện tại của họ lại rất đáng buồn, Đồng Minh đã đi, chắc sẽ không trở lại, chỉ còn bọn họ bất lực ngồi lại đây, cơ may duy nhất để có thể tồn tại tiếp là hy vọng những tàu cứu hộ của Đế Quốc sẽ cứu bọn họ lên, nhưng điều đó lại cũng đồng nghĩa với nửa đời còn lại giam mình sau song sắt nhà tù, hoặc lao động vất vả trong các hầm mỏ, không còn tự do, không còn tôn nghiêm, cho đến lúc Đồng Minh chiến thắng hoặc họ trút hơi thở cuối cùng.
Tuy rằng bọn họ đều hiểu lý do đồng đội phải rút lui, cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tam lý, nhưng khi nhìn chiếc tàu quen thuộc biến mất, những chiếc chiến đấu cơ thân thiết nhảy vào siêu không gian, mỗi người vẫn cảm thấy một sự thê lương, cay đắng, chua sót cùng với sợ hãi tràn ngập trong lòng, các phi công đều hiểu rằng, chờ đợi bọn họ sẽ chỉ còn là hắc ám.
" Bọn họ đã đi rồi." Hoa Vân Long ảm đạm nói, khoang cứu nạn là do toàn bộ khoang lái và mũi chiến đấu cơ tạo thành nên có cả hệ thống thông tin, tuy rằng chỉ có thể liên lạc ở cự ly ngắn, nhưng cũng đủ cho các phi công Đồng Minh liên hệ với nhau.
" Chúng ta làm gì bây giờ?" Thù Ni hỏi một câu theo bản năng, mặc dù những lời này là vô nghĩa. Cô cảm thấy hoảng sợ, dù sao cô cũng chỉ là một cô giá trẻ. Tuy rằng bình thường có vẻ dũng cảm khoáng đạt, nhưng khi gặp phải loại tình huống như thế này, thần kinh của cô không khỏi xao động.
" Còn có thể làm gì bây giờ, hoặc là chết ở chỗ này. Hoặc là chờ Đế Quốc phát thiện tâm tới cứu chúng ta rời đi......" Trầm mặc một lúc lâu, Hoa Vân Long mới chậm rãi trả lời, nói lên cái điều mà ai cũng biết, anh ta cảm thấy giọng nói của chính mình cũng đã trở nên khàn khàn cùng trầm thấp," Chỉ mong đồ ăn trong nhà tù Đế Quốc sẽ không quá khó nuốt."
Sự trầm mặc ngự trị trong không gian...... mãi đến khi hạm đội Đế Quốc cũng biến mất ở Cổng siêu không gian, nó mới một lần nữa bị phá vỡ.
"Nhìn kìa! Hạm đội Đế Quốc cũng ly khai, bọn họ đuổi theo tàu Người Giải Phóng sang bên kia. Có chuyện gì vậy nhỉ? Vì sao tàu không dùng ngư lôi xung động năng lượng để phong tỏa Cổng siêu không gian? Tàu Người Giải Phóng đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Vân Long kinh ngạc nói,
Những chùm sáng chói lòa khi hạm đội Đế Quốc khiến anh ta để ý, đến lúc này bọn họ mới phát hiện, sự tình có chút không hợp lý, theo tình huống bình thường, Hạm đội Đế Quốc không có khả năng có thể sử dụng cổng siêu không gian trong thời gian ngắn đến thế.
"Chẳng lẽ hệ thống vũ khí trên tàu có vấn đề? Trong động tác đột phá cuối cùng em thấy nó đã bị thương nặng lắm rồi. Em chỉ lo là lúc đó nó chống đỡ không được." Thù Ni lo lắng nói, trong tình trạng bị đối phương tấn công mãnh liệt, việc một số bộ phận bị hỏng dẫn đến một số hệ thống không hoạt động được là rất bình thường.
" Lo lắng bây giờ thì có tác dụng gì? Hãy cứ lo cho bản thân chúng ta đi, chúng ta đã cố gắng hết sức, bây giờ thì bất lực rồi, hắc, các anh em, xem kìa, tàu cứu hộ trợ của Đế Quốc quay lại đấy." Một phi công thở dài.
" Nói cũng đúng. Hy vọng bọn họ thuận buồm xuôi gió, hy vọng vận may sẽ ở bên họ. Như thế sự hy sinh của chúng ta hôm nay sẽ không uổng phí." Một phi công trẻ cũng đồng ý với ý kiến của bạn.
Thông tin lại rơi vào sự trầm mặc, không ai mở miệng ra nói chuyện......
Bọn họ lẳng lặng chờ chờ trong bóng đêm thăm thẳm của vũ trụ, chờ đợi khoang cứu nạn được cứu lên, chờ đến khi nó bị mở ra, chờ bị quăng vào nhà giam của Đế Quốc...... So sánh với một khả năng khác, thì đó đã có vẻ là sự lựa chọn tốt nhất, nếu tàu cứu hộ của Đế Quốc không để ý tới bọn họ (chuyện này cũng rất có khả năng), để cho bọn họ tự sinh tự diệt, thì trừ phi được người của Đồng Minh đến cứu, bọn họ sẽ chỉ có thể ngồi lại trong khoảng không đen tối này chờ đến khi chết, chết đói, chết ngạt hoặc chết vì cô độc, mà khả năng có tàu Đồng Minh đến cứu có thể nói là vô cùng mong manh, quanh đây đã không còn bất kỳ tàu nào của Đồng Minh hoạt động, điều này thì họ biết rõ. Bị giam trong nhà tù của Đế Quốc, tuy rằng là tồi tệ, nhưng ít ra bọn họ cũng có thể tạm thời sống sót, may mắn mà nói, trong số họ sẽ có vài người còn sống được đến ngày có tự do.
Chính vì thế, không khó lý giải, khi một lần nữa ánh sáng trắng lóe lên trước mắt họ, một lần nữa họ nhìn thấy chiếc tàu đầy những vết thương trên thân, trông tàn phá, thê thảm nhưng lại vô cùng thân thiết, một lần nữa họ lại được nhìn hình ảnh của những chiếc chiến đấu cơ quen thuộc, tâm trạng mừng rỡ đến điên cuồng của họ....
Cái gì là sống lại từ cõi chết, cái gì là rừng hoang núi thẳm không đường thoát, thấp thoáng trong hoa một bóng nhà, cái gì là đại bi đại hỷ, hôm nay những phi công Đồng Minh là những người hiểu rõ nhất.
"Nhìn họ kìa! Nhìn họ kìa!...... Bọn họ đã trở lại! Anh em ơi! Các đồng đội lại đã trở lại! Trời ạ! Là Đồng Minh, là người của chúng ta......" Một phi công gào lên đầy kích động và sung sướng, thậm chí anh ta còn không hiểu mình đang nói gì.
" Thật tốt quá! Các chị em đã trở lại, bọn họ sẽ đến cứu chúng ta, lần này thì không cần phải lo đến thực phẩm trong tù của Đế Quốc rồi." Thù Ni khóc lên trong hạnh phúc, những giọt nước mắt sung sướng giàn dụa trên đôi gò má.
"Thật như một giấc mộng! Thật không thể tin được! Người Giải Phóng! Tia Chớp! Tôi yêu các người......"
"Trời cao phù hộ!!!" Khi những chiếc Tia Chớp lao về phía bốn chiếc tàu cứu hộ của Đế Quốc, Hoa Vân Long cảm thấy lòng mình nhẹ bỗng, bàn tay anh chậm rãi đưa lên trước ngực, thành kính làm một dấu tháng giá. “Đó là một kỳ tích, là một kỳ tích của thượng đế, quả nhiên, thằng cha Thụy Sâm này được trời cao chiếu cố, nếu không thì không thể giải thích sao lại có nhiều chuyện phi thường như thế xảy ra....”
------------------------------------
"Đã ra khỏi siêu không gian, Thuyền trưởn! Chúng ta đã về tới thiên hà XY-1987, xác nhận, chúng ta về tới thiên hà XY-1987! " Sĩ quan điều khiển hân hoan báo cáo.
" Không có hạm đội hoặc chiến đấu cơ Đế Quốc lưu lại, trên rada chỉ phát hiện bốn chiếc tàu cứu hộ của Đế Quốc, chúng ta an toàn."
"Đừng vội cao hứng, chúng ta còn có nhiều việc phải làm, chưa làm xong, chúng ta chưa thể gọi là an toàn, ngư lôi xung động năng lượng?" Phi Luân vẫn giữ được sự bình tĩnh, hiện tại chúc mừng nhau, e rằng có hơi chút quá sớm.
"Đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ mệnh lệnh."
"Chiến đấu cơ của chúng ta đâu?" Phi Luân hạ lệnh mệnh lệnh rõ ràng, cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào màn hình, hỏi.
"Đang xuyên qua, đã có 9 chiếc xuất hiện, vẫn còn những chiếc nữa đang qua...... Ơ! Nhưng trung đội trưởng trung đội Red và Blue vẫn chưa thấy xuất hiện."
" Chúng ta không thể bỏ rơi họ." Cô gái thì thào nói như khẳng định với bản thân mình, một là người yêu của cô, một người chị em thân thiết nhất từ lâu, hơn nữa bây giờ quan hệ của họ lại có thêm chút ái muội.
" Thuyền trưởng, ngư lôi xung động năng lượng đang đợi lệnh, chúng ta có phóng nó không?" Thượng úy Karl nhắc nhở.
"Không, bây giờ còn chưa thể phóng, chúng ta còn có hai chiến đấu cơ chưa trở về."
" Nhưng mà nếu quá muộn thì, hạm đội Đế Quốc sẽ lại đuổi theo chúng ta tới đây, bọn chúng sẽ không chúng ta có cơ hội làm thêm một cú hồi mã thương nữa, bọn họ nhất định sẽ dồn chúng ta vào chỗ chết, tàu Người Giải Phóng đã không thể chịu thêm va chạm nữa." Thượng úy Karl vội vã nói.
" Tôi biết!" Phi Luân gật gật đầu, cô đã lấy lại bình tĩnh, trong lòng nhanh chóng hạ quyết tâm " Chúng ta quả thật không thể chờ đợi mãi được, đặt thời gian, khóa mục tiêu cổng siêu không gian, thời gian phóng ngư lôi xung động năng lượng, đếm ngược trong vòng 30 giây, bắt đầu!"
" Rõ! Thuyền trưởng."
" Thuyền trưởng, tàu cứu hộ của Đế Quốc đang hướng về cổng siêu không gian, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Lệnh cho chiến đấu cơ của ta ngăn chặn, bắt chúng hạ cánh xuống tàu Người Giải Phóng, nếu chúng ngoan cố thì có thể nổ súng, nhưng chú ý không phá hủy, trên đó có khả năng còn có phi công của ta, báo cho chiến đấu cơ, không dùng pháo lazers, dùng đại bác ion khiến bịn chúng tê liệt1" Phi Luân nói nhanh.
" Nghe rõ! Thuyền trưởng. Tất cả chiến đấu cơ, chặn các tàu cứu hộ của Đế Quốc, đừng cho bọn chúng thoát qua cổng siêu không gian...."
Đừng để em phải thất vọng, đừng bắt em phải ở lại một mình, Thụy Sâm, chị Sonia, hia người nhát định phải trở về, cả hai chưa từng làm cho em thất vọng bao giờ đúng không? Phi Luân cầu nguyện trong lặng lẽ.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, khoảng cách đến thời điểm phải phóng ngư lôi càng lúc càng gần, lòng Phi Luân như thắt lại, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trong phòng điều khiển, tất cả chiến đấu cơ Đồng Minh đều đã trở lại, trừ Thụy Sâm và Sonia vẫn không có bóng dáng...... Nếu đến cuối cùng mà bọn họ vẫn không có về, cô sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Những con số đếm ngược trên màn hình vẫn tiên tục chớp lên, mỗi lần là một giây trôi qua, thời gian, sao hôm nay mi lại trôi nhanh đến thế?
May mắn, điều Phi Luân lo sợ nhất đã không xảy ra, ở những giây cuối cùng, thêm hai điểm xanh xuất hiện trên màn hình, đó là những người mà Phi Luân mong chờ đã trở lại, nhìn hai điểm xanh cùng lúc sáng lên trên màn hình, Phi Luân có cảm giác, như mình vừa mới trút bỏ một gánh nặng ngàn cân, bây giờ, tất cả chiến đấu cơ đều đã trở lại, nếu cổng siêu không gian xuất hiện thêm những chớp sáng trắng, chỉ có thể là tàu của Đế Quốc.
"Ngư lôi xung động năng lượng, phóng!." Phi Luân quắc mắt đứng lên, lớn tiếng hạ lệnh.
" Rõ! Đã phóng."
Hai quả ngư lôi xung động năng lượng kéo theo cái đuôi lửa đỏ rực của nó lao vun vút về hướng cổng siêu không gian