Trong phòng họp số 2, có thể nói mọi người như hóa đá, ai cũng hiểu mức nguy hiểm của vấn đề, Đế Quốc đã biết tuyến đường của tàu, trừ khi bọn chúng đều là lũ ngốc còn không thì chẳng có lý do gì không hành động cả, tàu Tín Ngưỡng, chiếc tàu còn được gọi với cái tên “Đồng Minh 01” bao gồm cả trên nó là thủ lĩnh tối cao của Đồng Minh, phu nhân Almeida, cùng với cả lực lượng Đồng Minh, cả sự nghiệp kháng chiến với Đế Quốc, đều rơi vào vòng nguy hiểm.
Nói đến phu nhân Almeida, không thể không nói đến Đồng Minh, bà là người lãnh đạo tối cao của tổ chức này, một trong những người sáng lập ra Đồng Minh. Chồng của bà, ngài Almeida, nguyên là thủ lĩnh của một trong những tổ chức phản kháng Đế Quốc, trước khi Đồng Minh ra đời, ông đã chiến đấu chống lại sự độc tài của Đế Quốc, cuối cùng không may rơi vào tay Cục An toàn và bị phán tử hình.
Sau khi chồng qua đời, phu nhân Almeida dũng cảm tiếp nhận vai trò lãnh đạo tổ chức của chồng, bà đánh giá lại một cách toàn diện hoạt động đấu tranh chống lại Đế Quốc, nhận thức được sự cô lập, phân tán, nhược tiểu của các tổ chức là nguyên nhân dẫn đến việc không thể đối kháng hữu hiệu với Đế Quốc, bà quyết định cải biến sách lược, cố gắng liên hợp các tổ chức, thậm chí là cả các tổ chức vốn trước đây chống đối lẫn nhau, sự chân thành, sự lôi cuốn trong nhân cách, sự kiên trì những nỗ lực thuyết phục cuối cùng đã cảm động lãnh đạo của các tổ chức có uy tín nhất, khiến bọn họ hiểu sức mạnh của sự đoàn kết, khiến bọn họ nhìn thấy sức mạnh của sự tập trung lực lượng, tập trung lãnh đạo, tập trung tài chính mang đến càng nhiều vũ khí, thông tin, con người, khiến họ có nhiều sức mạnh hơn để chống lại Đế Quốc.
Cuối cùng, New London, cái nơi mà năm 571 lịch Vũ Trụ, một điều ước ký kết đã chia xã hội loài người thành hai phần, 200 năm sau, lại được chọn là nơi ký kết một hiệp định quan trọng khác, dưới sự chủ trì của phu nhân Almeida, điều ước New London ra đời, so với hiệp định độc lập trước đó, điều ước này đánh dấu sự ra đời của một tổ chức hợp nhất các tổ chức phản kháng Đế Quốc, Phản Kháng Đồng Minh (Đồng Minh), đồng thời với tư cách là một trong những người thành lập, một trong những người chủ chốt ký tên, phu nhân Almeida được đại hội nhất trí bầu là người lãnh đạo tối cao của Đồng Minh.
Thụy Sâm chưa từng gặp bà, chỉ qua các tài liệu tranh ảnh hoặc tuyên truyền anh mới biết về người phụ nữ vĩ đại ấy, nhưng bản thân anh giữ một tình cảm kính trọng vô cùng. Một người đưa Đồng Minh từ không đến có, nỗ lực xây dựng Đồng Minh đến quy mô như ngày hôm nay là một người phi thường, mồ hôi, nỗ lực, công sức mà người ấy đã bỏ ra những người bình thường không sao tưởng tượng nổi. Phu nhân Almeida gánh trên mình những trách nhiệm và áp lực nặng nề đồng thời bà cũng nhận được sự tôn kính và yêu mến từ mọi thành viên của Đồng Minh không kể cấp bậc chức trách, trong mấy lần hội nghị liên tiếp, phu nhân luôn trúng tuyển với số phiếu cao nhất để giữ vai trò là nhà lãnh đạo số 1 của Đồng Minh, có thể nói bà là linh hồn và trái tim của cả Đồng Minh.
Chưa nói đến việc phu nhân hiểu một cách tường tận và sâu sắc mọi vấn đề của Đồng Minh từ căn cứ, đến nhân viên, tình báo, quân sự, chiến lược phát triển, các hoạt động hợp tác với Liên Bang… Chỉ riêng việc mất bà cũng đủ là một tổn thất mà Đồng Minh không thể gánh nổi.
“Đồng Minh 01 có bao nhiêu lực lượng hộ tống? Có thể kịp thông báo cho nó thay đổi tuyến đường không?” Thụy Sâm phá vỡ sự im lặng trong tròng, anh hỏi mặc dù không ôm nhiều hy vọng.
Tướng quân Martin đau khổ lắc đầu nói: “Không còn kịp nữa, bộ chỉ huy tối cao của Đồng Minh hôm nay mới nhận được tin tuyến đường của Đồng Minh 01 bị tiết lộ, từ đó đến nay họ liên tục tìm cách liên hệ với phu nhân Almeida nhưng không thành công. Còn về lực lượng hộ tống, chỉ có hai chiếc khu trục hạm cải tiến, tổng cộng số chiến đấu cơ mang theo trên tàu khu trục và bản thân trung đội chiến đấu cơ trên Đồng Minh 01 còn chưa quá 20 chiếc, hơn nữa chỉ có tám chiếc chiến đấu cơ thuộc biên chế tàu khu trục là loại Tia Chớp, trung đội chiến đấu cơ trên Đồng Minh 01 vẫn làn loại Nữ Yêu.”
“Cái gì? Chúng ta có nhiều Tia Chớp như vậy sao lại không trang bị ngay cho trung đội trực chiến trên Đồng Minh 01?” Robert Parnell kinh ngạc hỏi.
Trong đôi mắt của vị tướng thoáng một tia hối hận. “Đó là mệnh lệnh của phu nhân, Tia Chớp được coi là vũ khí sắc bén nhất của Đồng Minh phải được ưu tiên cho bộ đội tác chiến, hạm đội 7 toàn chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp cũng là cắt từ phần dành cho những nơi khác tập trung về, vốn chúng tôi định tăng sản lượng của Tia Chớp rồi sẽ cấp ngay cho trung đội trên Đồng Minh 01, chỉ đáng tiếc là…”
Vị tướng thở dài một hơi buồn bã, khi chuẩn bị cho hạm đội 7 ra trận, phu nhân Almeida kiên trì điều trung đội Tia Chớp, vốn định trang bị cho Đồng Minh 01 ưu tiên trang bị cho hạm đội 7 trước, tuy trong lòng bất an, nhưng đó là mệnh lệnh của người lãnh đạo tối cao Đồng Minh, thứ nữa là đánh giá đến tính quan trọng của hành động, cuối cùng là do Đồng Minh 01 cũng vô cùng hiếm khi gặp phải chiến đấu, nên tướng quân cũng dành đồng ý, ông nghĩ rằng dù sao thì ngay sau đợt thành phẩm thứ hai, Đồng Minh 01 cũng sẽ được trang bị Tia Chớp, công việc cũng tiến hành rất nhanh, nếu có chậm thì cũng chỉ là một chút.
Kết quả là một chút chậm trễ ấy lại dẫn đến vấn đề, nếu ông biết có ngày hôm nay, lúc trước đáng nhẽ phải cương quyết từ chối đề nghị của phu nhân Almeida, hạm đội 7 thừa hay thiếu 12 chiếc Tia Chớp cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình hình chung, nhưng đối với Đồng Minh 01 thì khác hẳn. Chiếc tuần dương hạm ấy vốn đã được cải tiến động cơ, mục tiêu của nó không phải là để chiến đấu mà là để thoát thân, nếu có thêm 12 chiếc Tia Chớp yểm hộ, có lẽ nó sẽ có thêm cơ hội. Tuy rằng nếu Đế Quốc quyết tâm mai phục, 12 chiếc Tia Chớp cũng chẳng có mấy tác dụng nhưng dù sao có cũng hơn không, có lẽ sẽ có thêm chút hy vọng, tuy rằng là ít đến đáng thương.
“Vậy chúng ta làm gì? Hoặc có thể nói, ngài muốn chúng tôi làm gì? Tướng quân! Tôi còn nhớ ngài đã nói, cần chúng tôi để vãn hồi nguy cơ, cần dựa vào nỗ lực của mọi người, nói như thế, chẳng nhẽ chúng ta vấn còn hy vọng cứu viện Đồng Minh 01 sao?” Thượng tá Alfred hỏi.
“Đúng là như thế, thượng tá! Mười phút trước hạm đội nhận được một tín hiệu cứu nguy khẩn cấp, tín hào rất yếu, cũng không rõ ràng, khi được khi mất, đại ý là bị hạm đội Đế Quốc truy kích, cần cứu viện khẩn cấp, sau khi người của ta phân tích thì rất có thể nó xuất phát từ tàu Đồng Minh 01 ở thiên hà XY-245, điều đó có nghĩa là chí ít mười phút trước Đồng Minh 01 chưa rơi vào tay Đế Quốc.”
“Tướng quân, tuy nhiên hiện nay hạm đội chúng ta ở rất gần thiên hà XY-245, nhưng mười phút cũng không thể đến đó, từ vị trí hiện nay của ta, muốn đến thiên hà XY-245.” Trung tá Taylor nhẩm tính một chút rồi nói. “Chúng ta phải xuyên qua tối thiểu là 4 cổng siêu không gian, mất khoảng 14 tiếng đồng hồ mới đến. Đến khi chúng ta có mặt tại thiên hà XY-245, có lẽ là trận đánh đã kết thúc.”
“Đúng thế, trung tá, do đó chúng ta cần mạo hiểu, đó là nguyên do tôi triệu tập mọi người.” Tướng quân Martin kiên định nói.
“Mạo hiểm?” Thụy Sâm ngạc nhiên nhìn Robert Parnell một cái rồi nhìn mọi người, ai cũng có vẻ không hiểu, điều này có liên quan gì đến mạo hiểm, chẳng nhẽ nếu mạo hiểm họ sẽ đến được gần Đồng Minh 01 sao? Trên bản đồ đã thể hiện rõ ở khu vực này không có bất cứ cổng siêu không gian đến thẳng thiên hà XY-245, mà không có cổng siêu không gian thì họ cũng chẳng đi đâu được.
“Ralph?” Tướng quân Martin nhìn vị thượng úy đứng bên tường cao giọng nói.
“Rõ, thưa tướng quân.” Thượng úy ấn lên mấy cái nút, màn hình lại thay đổi nội dung thành một bản đồ sao, Thụy Sâm nhận ra ngay đó là bản đồ sao của thiên hà hiện hạm đội đang đứng chân.
“Hạm đội của chúng ta đang ở đây.” Tướng quân dùng gậy chỉ vào tiêu chí màu lục của hạm đội. “Chúng ta đang đi hết tốc độ đến một dải thiên thể đầy những bức xạ phóng xạ cường độ cao, ước tính cần khoảng 42 phút sẽ đến nơi…”
Đến cái chỗ quỷ quái đó làm gì? Vừa nghe đến bức xạ phóng xạ cường độ cao, Thụy Sâm cảm thấy nổi gai ốc, có vẻ như kiểu chim sợ cành cong, hạm đội chạy đến khu vực phóng xạ đó làm gì, vũ trụ lớn như thế đến chỗ nào đó bình thường một chút không được sao, cũng chưa hề nghe nói ở đó có cổng siêu không gian.
“Căn cứ thông tin từ bộ chỉ huy truyền tới, trong dải thiên thể đó có một cổng siêu không gian bí mật gọi là JPX, đây là một cổng siêu không gian một chiều. Xuyên qua nó chúng ta sẽ đến gần cổng siêu không gian JP4 của thiên hà XY-244, với tốc độ của Tia Chớp chỉ mất mười phút là có thể đến cổng siêu không gian JP4, xuyên qua nó chúng ta sẽ đến thiên hà XY-245, tất cả ước tính khoảng 1 tiếng đồng hồ.” Tướng quân Martin nói.
Đúng là có một cổng siêu không gian thật, nghe ra thì cũng đơn giản nhỉ, nhưng tại sao tướng quân lại nói là mạo hiểm, tại sao chỉ nói đến chiến đấu cơ mà không nói đến hạm đội? Thụy Sâm vừa nghe vừa nghĩ. Quan trọng nhất là mất đến 1 tiếng, trong khoảng thời gian đó có thể xảy ra bao nhiêu chuyện rồi.
“Một tiếng đồng hồ? Tướng quân! Tôi e là Đồng Minh 01 không có khả năng chống chọi được lâu đến thế.” Một trung đội trưởng nghi hoặc nói, vấn đề của anh ta cũng là vấn đề mà Thụy Sâm muốn hỏi, một tiếng, còn phải xem lực lượng của Đế Quốc nhiều ít thế nào, nếu đổi là Thụy Sâm chỉ huy hạm đội Đế Quốc, vì một báu vật vô giá ấy, anh có thể dồn toàn lực, thực ra mà nói Thụy Sâm cũng nghi ngờ việc Đồng Minh 01 có thể chống đỡ đến một tiếng đồng hồ.
“Chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết hy vọng, hy vọng vào một kỳ tích.” Tướng quân miễn cưỡng cười khổ một cái.
“Tôi hiển rồi!” Vị trung đội trưởng gật đầu không nói.
“Còn nữa, tôi phải nhắc nhở các bạn, hành trình không đơn giản đâu.” Vị tướng phấn chấn lại tinh thần, cất giọng cảnh báo. “Trước hết dải thiên thể này có cường độ phóng xạ cực mạnh, dựa vào màn chắn của chiến đấu cơ các bạn chỉ có thể chịu được 1 phút, không đủ để đến cổng siêu không gian, do đó, chiến hạm sẽ đưa các bạn đến gần cổng siêu không gian. Tiếp đó, cổng siêu không gian JPX là một cổng siêu không gian một chiều, nó lại cực kỳ không ổn định, tàu thậm chí chiến đấu cơ cỡ lớn cũng không thể xuyên qua được, hạm đội càng không, cho dù Tia Chớp có xuyên qua đó cũng rất nguy hiểm, đó là lý do tôi nói mạo hiểm. Đương nhiên sau khi hộ tống các bạn, hạm đội cũng sẽ đi theo lộ trình thông thường đến thiên hà XY-245, cuối cùng khi xuyên qua, các bạn có đến được thiên hà XY-245, trước khi hạm đội có mặt, các bạn sẽ phải đối đầu với tình huống không rõ ràng, có thể ở đó Đế Quốc sẽ áp đảo về số lượng chiến hạm và chiến đấu cơ, thậm chí còn nguy hiểm hơn nữa, thú thật mà nói hiện nay chúng ta không biết sẽ có gì chờ đợi ở thiên hà XY-245.”
Lại một cổng siêu không gian không ổn định? Thụy Sâm nhớ lại lần đầu gặp Phi Luân, cũng chính một cái cổng siêu không gian không ổn định tạo nên lần hội ngộ đầu tiên của họ, lần này chờ Thụy Sâm sẽ là gì?
“Tôi biết đây là một hành động nguy hiểm, theo thông lệ, thường chúng ta sẽ kêu gọi sự tự nguyện. Nhưng do tình huống cực kỳ khẩn cấp, tôi đành bất đắc dĩ dùng quyền lực của mình, tôi với tư cách là tư lệnh hạm đội hạ lệnh cho tất cả các trung đội tham ra hành động, không có tự nguyện, các bạn có ý kiến gì không? Nếu có xin cứ nêu ra, tôi sẽ ghi lại ý kiến và cách nhìn khác của các bạn.”
Không ai trong phòng lên tiếng.
“Tốt!” Tướng quân Martin gật đầu cười. “Nếu đã vậy lần hành động này sẽ do thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore chỉ huy nhóm tiên phong, các anh sẽ là những người xuyên qua cổng siêu không gian đầu tiên, xác nhận an toàn rồi thì phát tín hiệu cho phi đội xuyên quan, toàn bộ hành động do thượng tá Alfred thống nhất chỉ huy. Ngay khi đến thiên hà XY-245, lập tức xác nhận vị trí và trạng thái của Đồng Minh 01, nếu Đế Quốc vẫn chưa chiếm được nó, dùng mọi khả năng để cứu viện và yểm hộ cho Đồng Minh 01 rút lui, hoặc kiên thủ đến khi hạm đội đến, nếu Đồng Minh 01 bị đánh chìm, dùng thiết bị quét KYAPG-49XT của Tia Chớp, cố gắng để tìm ra khoang cứu sinh của phu nhân Almeida, hoặc xác định xem phu nhân bị bắt hay đã hy sinh, điều này rất quan trọng. Tóm lại, cố gắng hết sức có thể để cứu phu nhân, nếu không thể, phu nhân Almeida không được phép rơi vào tay Đế Quốc, các bạn hiểu điều mình phải làm chứ?”
“Hiểu! Thưa tướng quân!” Âm thanh rất chỉnh tề, rất quyết liệt.
“Thượng úy! Tôi rất xin lỗi, các bạn vừa trở về sau khi trận đánh, lại phải phái các bạn xuất kích tiếp, nhưng đây là giờ phút khó khắn, chúng tôi cần những phi công ưu tú nhất, như là cậu vậy.” Tướng quân nói với Thụy Sâm bằng giọng có lỗi.
“Tôi hiểu thưa tướng quân, ngài đừng lo, chỉ cần nghỉ ngơi nửa giờ là đủ rồi.” Thụy Sâm trầm giọng nói.
“Đi thông báo cho các trung đội chuẩn bị xuất kích đi, các bạn, chúc may mắn sẽ đến với Đồng Minh.” Tướng quân khoát tay ra hiệu chấm dứt cuộc họp.
Mọi người đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài, các trung đội trưởng lẳng lặng đi về phía khu nghỉ ngơi của trung đội mình.