Không chiến kết thúc, việc chặn đánh của các chiến đấu cơ Đế Quốc hoàn toàn thất bại, chẳng có kỳ tích nào xảy ra!
Tuyệt đại đa số chiến đấu cơ rời khỏi lưới lửa phòng không của các chiến hạm để chặn đánh các chiến đấu cơ của Thụy Sâm không thể trở lại tàu, chính xác mà nói là ba phần tư số đó, một phần tư còn lại, may mắn thoát khỏi móng vuốt của các Tia Chớp, vội vàng chạy về bên hạm đội nhằm nhận được sự yểm hộ của lưới lửa phòng không hạm đội, đến lúc đó, thiếu tướng Absurd nhận ra rằng để bảo vệ hạm đội, ông ta chỉ còn có trong tay có vẻn vẹn 19 chiếc Siêu Nữ Yêu, 6 chiếc Nữ Yêu và 4 chiếc Đoản Kiếm, còn cái giá của Đồng Minh phải trả, thậm chí còn không đáng nói với 5 chiếc Tia Chớp bị bắn rơi và 11 chiếc khác bị thương phải quay trở lại tàu của mình.
Đối với đám chiến đấu cơ Đế Quốc bỏ chạy, các Tia Chớp tỏ ra rất quân tử không thèm đuổi theo, cũng không có ý định động chạm đến các chiến hạm Đế Quốc, lặng lẽ tổ thành biên đội, chúng ngao du một cách lười biếng ngoài tầm hỏa lực phòng không của các chiến hạm. Nhìn một phi đội lớn đang lặng lẽ lượn quanh như một con rắn dình mồi, đội hình chỉnh tề như khi duyệt binh, thái độ thong dong như diễn tập, tất cả những điều ấy toát lên một vẻ cao cao tại thượng, vừa khinh thường vừa khiêu kích, nó tạo nên một cảm giác nặng nề như có một lưỡi gươm cứ lơ lửng treo trên đầu, nó khiến cho hạm đội Đế Quốc, từ quan đến lính cảm giác rõ sự bất lực, kiệt quệ, mặt người nào người nấy đều một màu xám xịt, sự khủng hoảng như ôn dịch lan nhanh khắp cả hạm đội, rất nhiều người lặng lẽ nghĩ đến bước tiếp theo của mình, có người nhân các sĩ quan không chú ý len lén di chuyển đến bên các cửa khoang cứu sinh, số khác lại chú ý đến các tàu đột kích hoặc tàu cứu hộ, dự định dùng chúng để thoát thân bằng cách lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, hoặc đúng hơn là huy vọng quân phản loạn sẽ không để ý đến những chiếc tàu chậm như rùa bò, không vũ khí vô hại đó, còn nhiều người hơn nữa, bắt đầu nghĩ đến một từ, một từ mà cách đây không lâu đánh chết họ cũng không nghĩ rằng sẽ có lúc họ phải đắn đo vì nó, từ đó là: Đầu hàng!
Nhưng trước mắt cũng chỉ là nghĩ nghĩ vậy thôi, dù có thể nói là lửa cháy ngang mày, kỷ luật của một đạo quân chính quy, tinh nhuệ vẫn được duy trì trong cách chiến hạm, kỷ luật, vinh dự, trách nhiệm… những điều đã ăn sâu vào họ từ khi khoác lên người bộ quân phục vẫn ước thúc mỗi người lính và sĩ quan trên tàu, quân lệnh như sơn, chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối là tín điều của mỗi người lính Đế Quốc, cho dù có nghi ngờ, cho dù có bàng hoàng, nhưng trong hạm đội, binh lính vẫn chấp hành lệnh của sĩ quan, sĩ quan vẫn tuân lệnh của thuyền trưởng, còn các thuyền trưởng, tập quán đã khiến họ tuân lệnh, hay nói đúng hơn là khuất phục trước bàn tay sắt của một người còn cao hơn họ, tư lệnh hạm đội, cho dù mệnh lệnh của thiếu tướng có bất hợp lý đi chăng nữa…
“Thụy Sâm! Tao bảo này, mày còn lơ ngơ chờ gì hả, không chén luôn, chờ thê đội công kích của thượng tá đến, bọn mình đến nước xáo cũng chẳng còn mà húp!”
“Vội cái gì? Tao cứ muốn đợi thượng tá đến đấy… A ha! Bọn họ đến rồi, đúng là nhanh thật!” Thụy Sâm liếc nhìn lên màn hình rada, một đám những chấm sáng màu lục đang di chuyển tới gần, do ảnh hưởng bởi hoành cảnh không gian nên tầm nhìn trên rada của Thụy Sâm không được tốt lắm, anh chỉ nhìn thấy đội tấn công thứ nhất gồm 108 chiếc do thượng tá Taylor đích thân chỉ huy, còn đợt hai và đợt ba, do đám mây bụi vũ trụ che khuất nên anh chưa thể nhìn thấy, nhưng chắc chắn chúng ở phía sau đội của thượng tá không xa.
“Không phải là họ đến nhanh, đội tấn công đến đúng giờ như đã hiệp đồng, chỉ là động tác của chúng hơi quá nhanh một chút!” Sonia lập tức cải chính lại cách nhìn của Thụy Sâm.
“Quá ba con số chưa?” Thụy Sâm hứng thú hỏi.
Câu trả lời chỉ là hai ngón tay hình chữ V đưa lên cùng một nụ cười, đầy tự tin một cách quyến rũ, đáp án không cần nói cũng biết!
“Hay quá! Khi nào về phải tổ chức ăn chơi nhảy múa một phen! Anh biết Phi Luân, Anne, Thù Ni, Yaxilia đều đang đợi chúc mừng em đấy…” Mặc dù là chuyện đã nằm trong dự tính nhưng Thụy Sâm không khỏi cao hứng, bắn hạ hơn 100 chiếc, đó là một thành tích mà chẳng phải ai cũng có thể lập được, trong danh sách Ace của Đồng Minh cũng đã đứng hàng thứ hai, có điều người đứng hàng thứ nhất, một vị thiếu tá với 112 chiến công, cũng là một người được tặng huân chương “Đại bàng” hiện chắc đang cùng tấm huân chương của mình phiêu đãng ở một góc nào đó của vũ trụ trong chiếc quan tài.
“Người anh em! Mày hãy còn tâm tình nói chuyện phiếm à? Kẻ hèn này xin bội phục! Bội phục!” Robert Parnell ngán ngẩm lắc đầu nói.
“Không nói chuyện phiếm thì mày bảo tao làm gì? Tấn công hạm đội? Cũng không phải là không được, có điều chúng ta không được trang bị như dân chuyên nghiệp, hơn nữa dành việc của thượng tá cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì…” Thụy Sâm thong thả nói.
Đương nhiên đó không phải là nguyên nhân chính, Thụy Sâm ngăn các đồng đội tấn công hạm đội Đế Quốc chủ yếu là lo ngại vấn đề thương vong, bốn liên đội Tia Chớp mà anh đang chỉ huy lúc này, nói một cách không khách khí thì có thể coi là lực lượng tiêm kích tinh nhuệ nhất của Đồng Minh, mặc dù bọn họ cũng không phải là những tay tồi trong việc tấn công hạm đội, nhưng điểm vượt trội của cả bốn liên đội so với các đơn vị khác là năng lực đối không, đó là nguyên do tướng quân Martin và thượng tá Taylor chỉ đích danh bọn họ làm nhiệm vụ quét sạch bầu trời.
Kết quả đương nhiên không ngoài dự tính, không mất mấy công phu, nhóm chiến đấu cơ đánh chặn của Đế Quốc đã bị đánh cho tơi bời hoa lá, lúc đó, lúc thê đội công kích chủ lực của thượng tá chưa kịp đến, nếu mạo hiểm tấn công, bọn họ sẽ phải tự mình xuyên qua lưới lửa phòng không dày đặc của hạm đội Đế Quốc, mặc dù đối phương không có tuần dương hạm và chiến liệt hạm để tạo thành lá chắn cơ động nhưng cả bốn liên đội của bọn họ lại không có con át chủ bài trong việc tấn công chiến hạm - ngư lôi lượng tử. Điều đó cũng có nghĩa là bọn họ sẽ phải xuyên qua lưới lửa phòng không do bốn chiếc thái không mẫu hạm và hàng chục khu trục hạm cùng tàu hộ vệ tạo thành, uy lực của nó cũng không thể xem thường, có lẽ tổn thất sẽ không thật sự lớn nhưng cũng chắc chắn không phải là không có tổn thất gì, theo Thụy Sâm dự đoán cỡ khoảng trên dưới chục chiếc có thể bị bắn hạ, nếu vận may không mỉm cười thì còn có thể nhiều hơn. Đem một lực lượng tiêm kích tinh nhuệ đi tiêu hao ở trong một trận đánh đối hạm, dù tính thế nào Thụy Sâm cũng có cảm giác là không đáng, hơn nữa cũng không phải là tình huống bức bách, chẳng ai bắt họ phải tấn công hạm đội Đế Quốc cả, nhiệm vụ chính là hủy diệt đám chiến đấu cơ bảo vệ của hạm đội, yểm hộ nhóm của thượng tá Taylor công kích bọn họ đã hoàn thành, nay lại chiếm cả nhiệm vụ của người khác thì dù nhìn thế nào cũng có thể nói là tham công mà không để ý đến sinh mạng của anh em.
Nhưng khi chờ thê đội tấn công của thượng tá đến tình hình lại khác, các phi đội lớn hiệp đồng công kích không chỉ khiến cho hỏa lực phòng ngự bị phân tán, hơn nữa hỏa lực sẽ không tập trung vào các chiến đấu cơ mà tập trung lên các ngư loi lượng tử cùng các chiến đấu cơ mang ngư lôi, đó là cơ hội cho bọn Thụy Sâm, thừa gió bẻ măng, nước đục thả câu không những có thể giảm đến mức thấp nhất mọi tổn thất mà ngay cả chiến công cũng không thiếu, cho dù mấy chiếc thái không mẫu hạm không phải do họ tự tay đánh chìm thì đã sao, cùng là chiến công của Đồng Minh cả, thế là đủ!
Phát động tấn công trước, ngoại trừ xả được cơn tức trong lòng còn có tác dụng gì khác thì Thụy Sâm nghĩ không ra!
Trong khi hai bên còn đang trò chuyện lan man, thượng tá Taylor đã dẫn các chiến đấu cơ của mình đến chiến trường, sau khi đơn giản trao đổi thông tin với Thụy Sâm và nhìn qua chiến trường, xác định không còn gì có thể ngăn cản các Tia Chớp công kích nữa, đám chiến đấu cơ còn lại của Đế Quốc đừng nói là ngăn chặn, ngay cả quấy nhiễu cũng không có tư cách.
“Thượng tá, để chúng tôi yểm hộ, thuận tiện phân tán hỏa lực phòng ngự của Đế Quốc!”
“Được!” Thượng tá gật đầu, chuyển sang tần số chung của thê đội công kích, ông cao giọng nói. “Các anh em, đây là thượng tá Taylor, không cần nhiều lời, chắc chắn mọi người đều biết bị kịch của đội tàu vận chuyên PQ-17, tôi chỉ có một yêu cầu, đánh chết con bà nó đi!!!”
“Nghe rõ! Thượng tá!” Trả lời là những tiếng hô sục sôi ý chí.
“Tản ra, tự do công kích!”
…………………………………………�� � �……………
Những kẻ gặp tai ương đầu tiên là các khu trục hạm và tàu hộ vệ phòng thủ ngoại vi, đánh nhẽ các phi công Đồng Minh chưa có ý động đến chúng, mục tiêu chính của họ là bốn chiếc thái không mẫu hạm lớp Đế Quốc kia, nhưng tội lỗi là ở chỗ đám khu trục hạm và tàu hộ vệ thể hiện một phẩm chất anh dũng thái quá. Tạo thành một vòng phòng ngự bên ngoài, chúng tạo ra một lưới lửa dày đặc che chở cho trung tâm hạm đội, bốn chiếc thái không mẫu hạm, thêm vào đó đợt tấn công đầu tiên thê đội công kích không dùng chiến thuật áp sát phóng ngư lôi ở cự ly gần mà phi đội 9 hay dùng, chiến thuật đó khá hiệu quả nhưng cũng rất nguy hiểm. Vì thế mà rất nhiều ngư lôi chưa đạt đến mục tiêu đã bị phá hủy, chủ yếu là bị hỏa lực của khu trục hạm và tàu hộ vệ và các chiến đấu cơ còn sót lại đánh chặn, số ít vượt qua thì không làm khó được hỏa lực tự thân của thái không mẫu hạm. Trong không gian khắp nơi sáng bừng lên những quả cầu lửa sáng chói, ấy là chưa kể nhiều ngư lôi do hoàn cảnh gây nhiễu đã bay trượt mục tiêu…
Nói tóm lại, đợt công kích thứ nhất không mang lại những kết quả lý tưởng, chỉ có một ít ngư lôi thành công bắn trúng mục tiêu, bốn khu trục hạm bị phá hủy, thái không mẫu hạm Tiên Phong và kỳ hạm Phi Long mỗi tàu trúng hai ngư lôi, mặc dù bề ngoài bị chấn động mãnh liệt nhưng thực chất hai chiếc chiến hạm khổng lồ đó chưa bị thương gì, chỉ có tàu Khải Hoàn là đen đủi, bốn quả ngư lôi đều đánh trúng mũi tàu, màn chắn bị xuyên thủng, một nửa mũi tàu bị đánh bay mất, lửa vào khói không ngừng thoát ra từ lỗ thủng, nhưng do công tác cứu hộ có hiệu quả, đồng thời đã khóa chặt mọi đường dẫn đến khiu vực mũi tàu cho nên chiếc chiến hạm không rơi vào tình trạng nổ dây chuyền, chỉ mất đi khả năng nhận chiến đấu cơ hạ cánh, nhưng dù sao lúc này khả năng đó cũng không còn cần thiết nữa.
Phát hiện hiệu quả công kích không được như ý, thực ra mà nói thì đánh trọng thương một chiếc thái không mẫu hạm cũng có thể nói là một chiến công không tồi, nhưng dùng nhiều chiến đấu cơ như thế, bắn nhiều ngư lôi như thế mà không đánh chìm được một chiếc thái không mẫu hạm nào như một gáo nước dội vào sự nhiệt tình hơi thái quá của các phi công. Thượng tá Taylor lập tức nhận ra sự nôn nóng một cách thái quá của mình, ông nhanh chóng điều chỉnh mục tiêu, không cần dùng số ngư lôi còn lại để tấn công thái không mẫu hạm nữa mà tập trung đánh vào lớp vỏ phòng ngự bên ngoài của các khu trục hạm và tàu hộ vệ, tạo cơ hội cho hai đợt tấn công số 2 và số 3 dứt điểm. Ông nhận ra nhanh chóng bốn quả ngư lôi đánh trúng tàu Khải Hoàn chính là xuyên qua khoảng trống được tạo thành khi bốn chiếc khu trục hạm bị phá hủy.
Đánh chìm bốn chiếc khu trục hạm là các chiến đấu cơ của Thụy Sâm, lợi dụng lúc địch tập trung hỏa lực đánh chặn ngư lôi, nhờ vào sự yểm hộ của ngư lôi họ đã tiếp cận được đối phương, tập trung pháo plasma, mỗi liên đội tấn công một chiếc, bốn chiếc khu trục hạm trong khoảnh khắc bị hỏa lực xé tan thành từng mảnh, cơ hồ không ai sống sót, còn bên Thụy Sâm chỉ có ba chiếc Tia Chớp bị thương như chắc chắn còn có thể về hạ cánh ở tàu mẹ, có thể nói là không tổn thất gì.
Sau khi Đồng Minh điều chỉnh là chiến thuật, ngày tận thế của các khu trục hạm và tàu hộ vệ đã đến, do không cần xuyên qua lưới lửa công kích các thái không mẫu hạm nên tỷ lệ đánh trúng của ngư lôi cao đến bất ngờ, thêm vào đó là hỏa lực pháo plasma của hàng trăm chiếc Tia Chớp, kết quả là những chiếc khu trục hạm và tàu hộ vệ như những quả pháo hoa hết quả này đến quả khác bùng lên, trong khi bốn chiếc thái không mẫu hạm do tầm hỏa lực quá ngắn nên chẳng có cách gì giúp đỡ, chỉ trơ mắt nhìn các tàu trong hạm đội bị Đồng Minh nghiền nát.
Liên tiếp những chiếc chiến hạm bị phá hủy, bốn chiếc thái không mẫu hạm hiện ra lồ lộ dưới mắt các phi công Đồng Minh như những con cừu đáng thương, mặc dù hỏa lực phòng ngự tầm gần của thái không mẫu hạm liên tiếp phun ra những luồng đạn sáng chói, nhưng dù có dày đặc và mạnh mẽ đến đâu, chẳng ai tin là nó có thể chống đỡ nổi những đợt tấn công mãnh liệt của hàng trăm chiến đấu cơ địch. Những gì bọn họ đang làm chỉ giống như một phụ nữ hết sức dãy dụa để thoát khỏi tay những kẻ cường bạo, nhưng vô dụng, không thể thay đổi được kết quả!
Đội tấn công thứ hai rất nhanh xuất hiện trên chiến trường, kẻ xấu số đầu tiên là thái không mẫu hạm Khải Hoàn, bị trọng thương, không còn màn chắn và hỏa lực tự vệ, 17 bảy quả ngư lôi nhanh chóng biến chiếc thái không mẫu hạm thành một luyện ngục khổng lồ, có điều thuyền trưởng của nó là người nhanh trí, ngay khi đợt tán công thứ hai vừa xuất hiện ông ta đã hạ lệnh bỏ tàu, dù sao thì tàu của ông ta cũng đã bị thương nặng, nhưng có đến mức phải bỏ hay không thì lại là chuyện khác, nhưng dù sao thì tàu cũng đã bị phá hủy, chắc chắn chẳng có ai trên đời này có thể chứng minh được tình trạng thực sự lúc ông ta hạ lệnh bỏ tàu!
Cùng với tàu Khải Hoàn bị ‘chiếu cố’ còn có kỳ hạm thái không mẫu hạm Phi Long, những vụ nổ của tàu lan từ đuôi lên mũi, tất cả các động cơ ion bị phá hủy, khoang chỉ huy bị thổi bay đi đâu không ai để ý, những vụ nổ lan dần theo thân tàu, tiếp cận với lò phản ứng với cái thế không gì cản nổi, chẳng cần sáng mắt cũng có thể biết chiếc tàu coi như đã đến hồi kết, các thủy thủ cuống cuồng tìm mọi cách rời khỏi cái nơi sắp biến thành hỏa ngục ấy, có người dùng khoang cứu nạn, có người dùng tàu cứu hộ, lại có những người dứt khoát mặc bộ quần áo bảo hộ không gian rồi lao ra ngoài nhờ luồng khí lưu từ tàu đẩy ra xa… Tóm lại có thể nói là 'Bát tiên quá hải, các hiển thần thông'. (*)
Vào cái lúc đó, khi đội tấn công thứ ba xuất hiện trên chiến trường, khi các phi công lại một lần nữa điều chỉnh hỏa lực tập trung vào hai thái không mẫu hạm Tiên Phong và Tinh Tọa, khi mà những chiếc tàu hộ vệ của Đế Quốc đã hoàn toàn bị tiêu diệt, khi mà thắng lợi đã xuất hiện ngay trước mắt họ, trên tần số cứu nạn công cộng (tần số SOS) của tất cả các chiến đấu cơ vang lên tín hiệu. “Đồng Minh, xin ngừng bắn, chúng tôi tình nguyện đầu hàng!”
Dịch giả: Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: Câu này có nghĩa đen là Bát tiên (tám vị tiên) vượt biển mỗi người đều dùng bản lĩnh riêng của mình.
Câu nói này rút ra từ một trong hai tích truyện nổi tiếng nhất về Bát tiên (Tích còn lại là Bát tiên chúc thọ) thường được dùng với đại ý là mỗi người làm theo cách của mình nhưng đều đạt được kết quả mong muốn.