Chỉ huy phân đội được phái đi trước của Đế Quốc, chuẩn tướng Vương Trung Huy nhìn chằm chằm ra bên ngoài với gương mặt thật khó coi, trước mắt ông ta khắp nơi đều có bóng của chiến đấu cơ quân phản loạn, lòng đau như cắt, ngoài đó là hạm đội của ông, là hạm đội mạnh nhất ông đã từng chỉ huy, trước đây ông còn thầm cảm kích thiếu tướng Absurd đã giao vào tay ông một lực lượng mạnh đến thế, chỉ không ngờ còn chưa đến 48 giờ, nó đang tan ra từng mảng trước mắt ông.
“Ngu xuẩn! Khốn khiếp!” là những từ mà ông đang phải nghiến chặt hai hàm răng lại để không phu ra lúc này, trước mặt các sĩ quan dưới quyền. Thật ông không biết mình đang thóa mạ thiếu tướng Absurd-cái vị chỉ huy đã ép ông phải lao lên, không được rút lui, hay chửi rủa cái thằng ngu là ông, đã bị thuyết phục hay nói đúng hơn là bị khuất phục trước áp lực của xếp, hiện sự cảm kích của ông với thiếu tướng đã biến chất thành nỗi oán hận, cái gã chỉ huy của ông, cả ngày chỉ biết lao lên, lao lên và lao lên, dũng mãnh thì có thừa đấy nhưng chí ít cũng phải làm ơn làm phước suy tính đến thực lực của quân phản loạn chứ, trong trận giao chiến trước đó, tuy ông vẫn cố nói là một trận đánh có tính thăm dò, nhưng sự tổn thất nghiêm trọng trước một đối thủ không có số lượng đông hơn đã chứng minh rằng quân phản loạn có thể không để lại thiên hà Siberia quá đông, nhưng các lực lượng đó đều là tinh nhuệ, dù sao đấy cũng là bộ tổng chỉ huy của quân phản loạn mà.
Đã nếm mùi đau khổ, khi đó ông quyết định đề nghị rút lui, chỉ dùng số nhỏ chiến đấu cơ làm nhiệm vụ trinh sát và quấy rối, chờ chủ lực của hạm đội đến rồi mới tấn công. Nhưng rất đáng tiếc, tướng quân Absurd không đồng ý với điều đó, theo sự đánh giá của ông ta, các hạm đội khác của Đế Quốc đã báo cáo có giao chiến với các hạm đội của quân phản loạn, bao gồm cả hạm đội 7, át chủ bài của chúng, do đó đã có thể xác nhận rằng chúng không còn ở thiên hà New Siberia, mà quân phản loạn cũng chỉ có mấy hạm đội đó, như thế các lực lượng phòng thủ không lớn, cho dù chúng có toàn là tinh nhuệ thì trong tay chuẩn tướng vẫn còn có hơn trăm chiếc Siêu Nữ Yêu cùng chục chiến hạm với hỏa lực mạnh và tốc độ cao, cho dù là không thể địch nổi cũng có thể kéo dài thời gian, chờ chủ lực hạm đội đến. Còn nếu bây giờ rút lui, quân phản loạn sẽ thừa cơ chạy trốn, do đó phải duy trì áp lực, không ngừng dồn ép bọn chúng v.v…. Nói chung là sau một bài diễn thuyết của thiếu tướng, tổng hợp lại chỉ là không được rút lui, phải tiếp tục tiến lên, bằng không thì ra tòa mà trình bày!
Cũng có thể là do đồng ý với thiếu tướng, cũng có thể là do thiếu tướng là chỉ huy của ông, lính thì phải nghe lệnh chỉ huy có phải không! Cuối cùng ông đành ra lệnh cho hạm đội tiến lên, mặc dù biết càng tiến lên ông càng chịu sự công kích mãnh liệt của quân phản loạn, do đó, ông bố trí hạm đội thành thế trận phòng ngự, báo động toàn bộ các phi công sẵn sàng xuất kích.
Quả nhiên quân phản loạn tấn công, nhưng không phải là một hướng mà từ hai hướng, kẹp hạm đội của ông vào thế chặn đầu khóa đuôi. Một đội đên từ phía sau, từ hướng cổng siêu không gian JP1 bay tới, khi mới vào thiên hà này, ông đã cần thận giám sát các cổng siêu không gian nhưng không phát hiện ra dấu vết địch, như thế có thể biết, đối phương vừa có sự tăng viện lớn.
Hai hướng tấn công, chí ít có một hướng do các phi công tinh nhuệ của quân phản loạn điều khiển, chuẩn tướng chỉ có thể hy vọng hướng còn lại không có các phi công cùng trình độ, như thế có thể thấy hơn trăm chiếc Siêu Nữ Yêu của ông đã không còn đủ nữa, tuy các phi công chiến đấu dũng cảm, bắn hạ không ít chiến đấu cơ địch, nhưng các đội công kích của quân phản loạn vẫn dễ dàng xuyên qua tuyến đánh chặn. Khi các đội công kích của chúng tiến sát hạm đội, chuẩn tướng đã không còn hy vọng nào, trừ việc kêu gào đốc thúc thiếu tướng Absurd, hiện ông chỉ còn trông đợi vào hỏa lực của các chiến hạm tạo thành lưới lửa phòng ngự, chặn được đòn công kích của địch, chờ cho đến khi chủ lực hạm đội tới cứu.
Nhưng không ngờ trận đánh diễn ra chưa bao lâu, tình huống đã vượt ra ngoài sự khống chế của ông…
Chiếc tàu đầu tiên bị phá hủy là chiến liệt hạm Phản Kích, là một tàu có màn chắn mạnh và lớp vỏ dày, hỏa lực mạnh mẽ, đáng nhẽ chiếc chiến liệt hạm này phải đóng vai trò như một điểm tựa trong tuyến phòng ngự, không ngờ chẳng được bao lâu, nó đã trở thành chiếc tàu đầu tiên bị phá hủy, tốc độ nhanh đến nỗi không ai ngờ đến.
Tàu Phản Kích đáng nhẽ không chết nhanh như thế, nó đã chặn được đợt sóng ngư lôi tấn công đầu tiên của quân phản loạn, còn bắn hạ hai chiếc Tia Chớp, buộc nhiều chiếc khác phải bỏ dở công kích hoặc phóng bừa ngư lôi, cái giả phải trả chỉ là bản thân bị trúng một quả, nhưng màn chắn mạnh đã chống đỡ tốt cho nó. Điều này khiến chuẩn tướng yên tâm, loạt sóng ngư lôi đầu tiên ít ra cũng đã tiêu hao của quân phản loạn phân nửa số ngư lôi mang theo, còn hạm đội của ông vẫn chưa phải chịu một tổn thương nào thực chất cả, chỉ cần qua được một đợt nữa, chờ đến khi quân phản loạn hết ngư lôi, hạm đội của ông coi như an toàn.
Ngư lôi lượng tử là vũ khí có uy lực nhất để đối phó với các chiến hạm, sức nổ của đầu đạn ngư lôi không phải là thứ mà pháo plasma trên Tia Chớp có thể so sánh, nhất là đối với chiến liệt hạm, Tia Chớp dùng pháo plasma có thể đối phó tốt với các loại tàu cỡ nhỏ hơn, thậm chí là cả tuần dương hạm, nhưng đối mặt với những tàu có màn chắn mạnh và lớp giáp kiên cố ngư chiến liệt hạm thì uy lực bị giảm đi nhiều.
Không phải Đồng Minh chưa từng có tiền lệ đánh chìm các chiến liệt hạm của Đế Quốc, như là trận đánh ở trạm không gian TAU-7 hay khi công kích căn cứ Yajia Ma, nhưng những lần đó nếu không phải do các lý do đặc biệt thì cũng là do Đồng Minh có các chiến liệt hạm chi viện, chẳng hạn như ở trong trận tấn công căn cứ Yajia Ma, Đồng Minh dùng đến ba trung đội Tia Chớp tấn công chiến liệt hạm Kim Cương của Đế Quốc, một người lính của Thụy Sâm, thượng sỹ Phạm Claude cũng hy sinh dưới làn đạn của chiến liệt hạm, tuy tàu Kim Cương bị đánh chìm nhưng bọn họ phải tấn công một thời gian dài, mãi đến khi các chiến liệt hạm của hạm đội 7 tới nơi mới dứt điểm được tàu Kim Cương!
Trong tay chuẩn tướng có ba chiếc chiến liệt hạm, đó cũng là nguyên nhân chính khiến ông ta dám liều lĩnh tiến lên, ba chiến liệt hạm và bảy tuần dương hạm lập thành thế trận sẽ tạo ra một lưới lửa dày đặc đủ để đối phó với các pháo plasma trên Tia Chớp của quân phản loạn, đương nhiên một khi hết ngư lôi đối phương cũng có thể về tàu bổ sung nhưng như thế sẽ mất hàng giờ đồng hồ, cộng thêm thời gian giao chiến lúc trước, chờ đến khi chiến đấu cơ của chúng quay lại, chủ lực của thiếu tướng Absurd cũng gần đến nơi rồi, dù sao hai thê đội của Đế Quốc cũng không cách nhau quá xa.
Nhưng, tàu Phản Kích bị tiêu diệt, chỉ có mấy chiếc chiến đấu cơ (có điều do các phi công tinh nhuệ điều khiển) thực hiện một đòn tấn công tiếp cận, tuy tàu Phản Kích đã chặn được một số nhưng nó vẫn bị trúng mấy quả ngư lôi liên tiếp, mà trúng gần như cùng vào một chỗ, sức công phá xuyên thủng màn chắn năng lượng và tạo thành một cái lỗ lớn bên mạn tàu.
Nhưng đó vẫn chưa phải là trí mạng, tàu tuy bị thương nhưng các thủy thủ vẫn có thể khống chế khu vực để giảm thiểu thiệt hai, nhưng một chiếc Tia Chớp khốn khiếp của quân phản loạn lại lao luôn qua cái lỗ đấy vào bên trong, vụ nổ này làm thủng cả lò phản ứng, cuối cùng tạo nên những vụ nổ dây chuyền phá hủy cả tàu.
Nghe nói khi biết được tin, chuẩn tướng suýt nữa thì ngất đi…
Tàu Phản Kích bị phá hủy không chỉ có nghĩa là một chiến hạm bị mất, điều quan trọng hơn là nó khiến cho thế trận phòng ngự đang chặt chẽ bỗng xuất hiện kẽ hở, khi hạm đội Đế Quốc còn chưa kịp điều chỉnh thế trận, tìm cách lấp lỗ hổng thì Sonia, người nắm quyền chỉ huy thay Thụy Sâm đã nhanh chóng tung lực lượng vào đó, dưới sức tấn công của pháo plasma trên Tia Chớp, tuần dương hạm Kabrousse bị phá hủy, một chiếc khác, tuần dương hạm Adrian cũng bị tổn hại nặng nề, không điều khiển được nên dạt khỏi đội hình, việc nó bị phá hủy chỉ là vấn đề thời gian.
Thế trận phòng ngự bị phá, vì không để cho Đế Quốc có cơ hội củng cố, các phi công của Đồng Minh không ngừng tấn công, con mồi lần này là chiến liệt hạm Danh Vọng, lúc trước nó đã bị trúng hai quả ngư lôi, nhưng màn chắn năng lượng đã cứu nó, nhưng vận mệnh của tàu Danh Vọng cũng chỉ đến thế, với nguyên tắc mười lần trọng thương không bằng một lần tiêu diệt, Sonia chỉ huy các chiến đấu cơ còn mang ngư lôi của hạm đội độc lập cơ động số 5 và hạm đội 9 từ nhiều góc độ, phương phướng, chia thành nhiều nhóm nhỏ đồng loạt tiến công, đồng thời dùng các nhóm khác nghi binh quấy nhiễu hỏa lực phóng ngự của Đế Quốc. Với cách đánh đó, tàu Danh Vọng nhanh chóng bị trúng đòn, chỉ trong thời gian ngắn nó trúng tám quả ngư loi, trong đó năm quả đánh trúng phần mũi tàu, kết quả là một phần tư mũi tàu bị đánh tung khỏi thân, những vụ nổ liên hoàn truyền đi khắp nới, lửa và khói bao chùm lên chiếc chiến liệt hạm đang rên rỉ những âm thanh cuối cùng, tuy không đến nỗi bị tuyên bố là phá hủy hoàn toàn như tàu Phản Kích nhưng ai cũng có thể thấy tàu Danh Vọng coi như đã tận số.
Bên ngoài tàu lại lóe lên một chùm sáng chói mắt, đó là chiếc tuần dương hạm thứ tư bị phá hủy, luồng sáng khiến tất cả mọi người không ai còn nhìn thấy gì, sau khi ánh sáng biến mất, chiếc tuần dương hạm chỉ còn là một khối sắt vụn trong vũ trụ, sắc mặt chuẩn tướng trở nên nhăn nhúm, ông ta chỉ còn trong tay có một chiến liệt hạm và ba tuần dương hạm, trong đó có hai chiếc đã bị thương nặng, trên mạng thông tin khắp nơi là tiếng kêu cứu, rên rỉ, nguyền rủa, chửi bới…
“Thông tin vẫn chưa khôi phục được sao?” Chuẩn tướng hỏi sĩ quan thông tin trên tàu.
“Vẫn chưa thưa tướng quân, thông bị bị quân phản loạn gây nhiễu, khi được khi không, không thể liên lạc thông suốt với thiếu tướng Absurd!” Vị sĩ quan lắc đầu.
“Không cần liên hệ nữa, khi thông tin tạm thời thông suốt, truyền đi một tin ngắn, nói hạm đội bị quân phản loạn công kích, tình thế nguy ngập, chúng ta sẽ tử chiến tới cùng, kết thúc bằng Đế Quốc Vạn Tuế!”
Chuẩn tướng hiểu rõ, hôm nay là ngày cuối cùng của ông, một khi quân phản loạn giải quyết xong các tuần dương hạm, mục tiêu còn lại chính là kỳ hạm của hạm đội, chiến liệt hạm Solomom mà ông đang chỉ huy, dù đối phương không có ngư lôi lượng tử nữa nhưng đối diện với hơn trăm chiếc chiến đấu cơ vây đánh, vận mệnh của tàu Solomon coi như đã định.