Cùng Trứu Văn Tĩnh một trước một sau đi trên một con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người qua đường ngoái đầu nhìn cặp đôi quái dị này, họ đều nghĩ rằng đây là một cặp vợ chồng son đang cãi nhau, chỉ cười khẩy một cái rồi lại đi tiếp, không có người nào cảm thấy đây là chuyện quái dị cả!
Hướng Nhật kéo tay Trứu Văn Tĩnh đi ở phía trước, Trứu Văn Tĩnh ở phía sau như một người vợ nhỏ bé bị ủy khuất! Làm người ta nhìn thấy rất thương tâm!
Lúc này trong lòng Hướng Nhật không biết nên giải thích làm sao đối với nữ nhân số khổ này. Có lẽ cảm thấy Hướng Nhật bất thường, Trứu Văn Tĩnh giúp Hướng Nhật thoát ra khỏi trạng thái tự vấn lương tâm.
- Có thể nói cho em biết đây là chuyện gì không? Tại sao anh lại biến thành cái bộ dáng này? Vì sao anh biết rõ rằng em vẫn đang đợi anh, anh lại không đến gặp em? Anh, cái tên xấu xa này, để cho em chờ thật khổ.
Nói xong liền nện vào ngực Hướng Nhật, chậm rãi ôm thật chặt Hướng Nhật, rất sợ đây là một giấc mộng, tỉnh giấc mộng này, Hướng Nhật sẽ không còn ở bên!
Đối mặt với ngữ khí trách cứ của Trứu Văn Tĩnh, Hướng Nhật không biết nên trả lời thế nào, há hốc mồm, vẫn không thể nào nói ra lời, giờ khắc này hắn giống như đã trở thành người vừa câm vừa điếc.
Nhìn nữ nhân trong lòng, bởi vì trường kỳ sống trong sự mệt nhọc, dinh dưỡng không đầy đủ khiến cho thân thể trở nên mỏng manh yếu đuối. Dường như chỉ cần một trận gió thôi cũng đủ để cuốn nàng bay nàng đi rồi.
Hướng Nhật càng cảm thấy mình là một người đàn ông vô trách nhiệm, vốn cứ nghĩ rằng thân xác Hướng Nhật kiếp trước đã chết, tình yêu kiếp trước, nữ nhân mình yêu kiếp trước, có thể quên đi, có thể không quấy rầy đến các nàng nữa, như vậy các nàng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Hiện tại hắn mới biết mình đã sai, quá sai lầm rồi.
Nàng thật sự lại yêu chính mình đến như vậy! Tựa như tình cảm chính mình dành cho mấy người Sở Sở hiện tại vậy, xa rời bất kỳ ai cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc! Hiện tại Trứu Văn Tĩnh đối với chính mình cũng như vậy! Vì vậy hắn chỉ đành ôm chặt lấy người con gái đang vùi mặt khóc trong lòng mình!
- Xin lỗi! Văn Tĩnh, mấy năm nay để em chịu khổ rồi!
Đang ở trong lòng Hướng Nhật nghe được lời này, vốn thể xác và tinh thần nàng đang căng cứng, giờ khắc này được buông lỏng hoàn toàn! Nàng hiểu hắn có chuyện muốn nói với chính mình, sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng đã có hồi đáp, đau khổ chờ đợi qua bao nhiêu năm, ngày hôm nay có lẽ sẽ có một kết quả!
Hướng Nhật cứ như vậy ôm lấy Trứu Văn Tĩnh, đi về phía ghế đá ven đường, vừa đi vừa nói chuyện!
- Văn Tĩnh, ngày hôm nay anh sẽ kể cho em nghe tất cả mọi chuyện.
Hướng Nhật ôm Trứu Văn Tĩnh ngồi trên ghế đá! Bắt đầu kể lại tất cả những chuyện phát sinh trên người mình.
Chính mình bị người khác lập kế hại chết, rồi thế nào nhận biết mấy người Sở Sở, tất cả mọi việc đều nói hết cho người con gái đau khổ chờ đợi mình biết bao nhiêu năm này! Đương nhiên Hướng Nhật không nói cho nàng biết hình dạng lúc chết của mình, bởi vì hắn sợ làm cho người con gái này thêm sợ hãi, dù sao cái loại chết không toàn thây thê thảm như vậy kể lại thì ai cũng thấy kinh sợ thôi!
Trên thực tế Trứu Văn Tĩnh nghe Hướng Nhật kể, lúc mới đầu vẫn còn không tin lắm, dù sao câu chuyện người chết có thể mượn xác hoàn hồn này nghe qua có chút mê tín dị đoan. Chẳng qua lúc sau Hướng Nhật có nhắc lại những chuyện hắn và nàng đã cùng nhau trải qua, nàng mới hoàn toàn tin tưởng!
Ngây ngốc tiêu hóa hết những tin tức ập đến quá bất ngờ này, nàng thất thần một lúc! Hướng Nhật cũng không quấy rầy nàng, lẳng lặng ôm nàng không nhúc nhích, chờ Trứu Văn Tĩnh từ trong kinh ngạc hồi phục lại!
Sau một lúc, Trứu Văn Tĩnh mới từ trong trạng thái kinh ngạc khôi phục bình thường, nhìn người đàn ông vẫn đang ôm chặt chính mình này, lấy tay vuốt ve mặt Hướng Nhật, cảm thụ độ ấm của người đàn ông mình vẫn còn yêu say đắm, nàng cảm giác mình rất may mắn! Vì vậy trong lòng thành tâm cầu xin “Cảm ơn ông trời, để cho con được gặp người con yêu thương nhất một lần nữa!”, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say!
Hướng Nhật biết đây là do nàng tiêu hao tinh thần quá độ, cần nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng vừa nghe qua nhiều chuyện không hợp lẽ thường như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần nàng cần một thời gian để bình tĩnh lại!
Không quấy rầy nàng, cứ như vậy ôm Trứu Văn Tĩnh về nhà! Đối với những vị tiểu thư trong nhà, hắn cũng không biết giải thích thế nào, đành đi một bước tính một bước vậy!
Cứ như vậy, trên đường cái xuất hiện một cảnh tượng! Một nam nhân ôm một nữ nhân! Trên khuôn mặt nam nhân là một nụ cười tươi rói! Dù là người mù cũng có thể nhìn ra, đó là nụ cười của hạnh phúc!