• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cô gái này đi vào trong thang máy rồi nhìn hai người, cười nói: "Tiểu Ngư, ngươi lại đi trêu đùa người khác rồi." Tuy tiếng nói của nàng hơi khàn khàn nhưng có sức hút cực kỳ, đây là loại hấp dẫn rất kỳ lạ.

Ngư Thuần Băng chu mỏ làm nũng với cô gái này, giọng nói tỏ ra vẻ chán chê: "Uyển Lam tỷ, vừa rồi hắn ức hiếp người ta đó nha."

Câu này vừa ỏn ẻn vừa ngọt ngào. Mặc dù cô gái kia vẫn chưa tỏ vẻ gì nhưng Ung Bác Văn đã không nhịn được mà nhếch miệng, rùng mình một cái.

Không ngờ con mắt của Ngư Thuần Băng không có nghỉ ngơi, vừa làm nũng bên này, bên kia cũng chẳng hề quên theo dõi. Đến khi chứng kiến bộ dạng quái dị của Ung Bác Văn, nàng lập tức xoay đầu lại, trừng mắt với hắn: "Ngươi có ý gì?"

"À? Không có, ta chỉ cảm thấy có hơi chóng mặt." Ung Bác Văn bối rối giải thích.

"Xin chào, ta là điều tra viên La Uyển Lam thuộc phân hội bắt quỷ trừ ma của Hiệp hội pháp sư tại phân bộ Xuân Thành!" La Uyển Lam nói xong thì vươn tay về phía Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn cuống quít bắt tay cùng cô gái có khí độ trầm ổn bất phàm này, đương nhiên hắn cũng tự giới thiệu mình: "Ta tên là Ung Bác Văn."

"Ta biết." La Uyển Lam trả lời rất thân thiện: "Trên thực tế, từ bốn mươi năm trước, nhà họ Ung đã được Hiệp hội pháp sư xếp vào diện cần điều tra và phát triển, nhưng vì các người vẫn chưa có bắt được quỷ, cho nên chỉ có thể âm thầm quan sát mà không có tiến hành tiếp xúc."

"Một mực theo dõi nhà của chúng ta tận bốn mươi năm? Hèn gì ta vừa gặp quỷ thì các người đã kịp chạy đến." Ung Bác Văn không khỏi kêu lên, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi, bị người khác quan sát bốn mươi năm thì chẳng lẽ tất cả bí mật đều bị tiết lộ ra hay sao?

"Không phải theo dõi, là quan sát." La Uyển Lam giải thích: "Chỉ là cứ cách một đoạn thời gian, bọn ta tới tìm hiểu một chút tình huống trong gia đình các người. Còn lý do chúng ta có thể đến đây nhanh như vậy là vì hiệp hội đã phát triển ra kỹ thuật tiên tiến thế giới để hình thành hệ thống giám sát vị trí của Quỷ Hồn. Nhờ đó, chúng ta có thể giám sát toàn bộ Xuân Thành mọi lúc, cho dù ở vị trí nào xuất hiện Quỷ Hồn cũng có thể lập tức phát hiện. Giống như gian phòng của ngươi, hôm nay vừa xuất hiện một Quỷ Hồn, chúng ta liền lập tức biết rõ. Nhưng không đợi chúng ta hành động thì tin tức của Quỷ Hồn lập tức biến mất. Thông qua điều tra tư liệu cùng phân tích những tư liệu xung quanh đây, cuối cùng chúng ta liền có thể đoán được con quỷ kia đã bị ngươi thu phục."

"Ah, thì ra là như thế. Vậy các ngươi đến tìm ta với mục đích là..." Ung Bác Văn nghe được xong thì trong lòng cảm giác nghi ngờ, hắn nghĩ những lời của La Uyển Lam vừa nói thật sự rất không chính xác. Nếu cái hệ thống giám sát của các nàng thật sự lợi hại như vậy thì có lẽ sớm đã sớm phát hiện quỷ hấp khí trên người Phí Mặc mới đúng chứ, tại sao lại có thể để cho quỷ xuất hiện để hắn nhìn thấy cơ chứ?

Nhưng Ung Bác Văn chỉ hoài nghi trong lòng mà cũng không nói ra. Bởi vì hắn một mực không biết rõ hai cô gái đang muốn làm gì cho nên liền theo trí tưởng tượng, nói ra sơ lược sự tình của quỷ cổ.

"Ta không phải vừa mới nói rồi hay sao?" Ngư Thuần Băng cướp lời: "Ngươi bắt được quỷ, cũng có thể nhận tư cách pháp sư sơ cấp, nhưng phải giao ra quỷ hồn thì chúng ta mới có thể phát chứng nhận để ngươi trở thành hội viên chính thức. Sau đó, từ nay về sau đã được bắt quỷ một cách quang minh chính đại rồi."

Đối với những lời này, Ung Bác Văn xì mũi coi thường: "Chẳng lẽ ta không giao, các ngươi có thể cấm ta bắt quỷ à? Ta cực khổ lắm mới bắt được quỷ, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi không công? Chẳng lẽ các ngươi làm như vậy mà không thấy mình lớn lối quá hay sao?"

"Ngươi nếu không giao thì đương nhiên chúng ta cũng không thể cấm ngươi bắt quỷ." La Uyển Lam rất kiên nhẫn giải thích: "Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta sẽ không cung cấp cho ngươi bất cứ tin tức nào liên quan đến quỷ, cho ngươi từ nay về sau cũng khó có thể gặp được bất cứ con quỷ nào."

Ý của này đã rõ ràng rằng nàng muốn trực tiếp cấm Ung Bác Văn bắt quỷ. Nhưng dù vậy, trước đó Ung Bác Văn đã quyết định không làm cái ngành nghề không có bảo hiểm này nữa rồi. Trừ khi quỷ chủ động tìm tới tận cửa tìm hắn mà thôi. Bởi vì vậy, cho dù về sau công việc này có không ổn định đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì uy hiếp.

Ung Bác Văn cười nhạt một tiếng, nói: "Thật là đáng tiếc, con quỷ khi đã bị ta đánh cho hồn phi phách tán, không có cách nào giao cho các người."

"Tiêu tán rồi sao?" La Uyển Lam lẫn Ngư Thuần Băng đều cảm thấy ngoài ý muốn: "Ngươi làm cách nào lại có thể siêu độ nó? Chuyện này quả thật đúng là quá..."

"Ngu xuẩn, ngoan độc, không có thiên lý!" Ngư Thuần Băng đang đứng ở bên cạnh La Uyển Lam trực tiếp bổ sung những từ ngữ mà không biết ngượng ngùng.

"Tiểu Ngư!" La Uyển Lam liếc xéo Ngư Thuần Băng khiến nàng sợ tới mức thè lưỡi, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa.

"Đã như vậy..." La Uyển Lam trầm ngâm một lát rồi nói: "Tình huống này trước giờ chúng ta chưa từng gặp qua nên cần phải đi về xin chỉ thị từ thượng cấp, tạm thời chúng ta sẽ không hạ bất cứ lệnh cấm nào đối với ngươi. Nhưng về sau, nếu Ung tiên sinh lại gặp quỷ, ngàn vạn lần không nên siêu độ nó. Quỷ Hồn cũng là một loại trong vạn linh của trời đất, tùy ý siêu độ có thể làm thay đổi thiên hòa, tuổi thọ hao tổn. Gần hai mươi năm nay, cho dù là lệ quỷ hung ác đến đâu, nhóm pháp sư của Hiệp hội cũng thường không dám tùy tiện siêu độ."

"À." Ung Bác Văn đáp lời mà lòng không yên. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, cuối cùng mới làm ra biểu hiện không kiên nhẫn.

La Uyển Lam mỉm cười, rất thức thời mà nói: "Vậy cứ như thế đi, về sau có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại. Bây giờ không dám làm chậm trễ thời gian của Ung tiên sinh nữa. Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi."

Ngư Thuần Băng bất mãn nói: "Cứ như vậy để hắn đi sao? Hắn siêu độ Quỷ Hồn rõ ràng là hành vi không tuân theo quy định mà."

"Được rồi, Tiểu Ngư, đừng ồn ào nữa." La Uyển Lam trách mắng nàng rồi nhỏ nhẹ nói: "Ung tiên sinh vẫn chưa phải là hội viên chính thức, cũng không cần phải tuân theo quy định gì."

Ngư Thuần Băng nhếch miệng về phía Ung Bác Văn rồi mới quay người đi vào trong thang máy.

La Uyển Lam thì lấy một tấm danh thiếp ra, đưa đến trước mặt Ung Bác Văn: "Đây là danh thiếp của ta, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho ta là được rồi."

Ung Bác Văn tiện tay nhận lấy danh thiếp, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp đút vào trong túi quần, lời nói liền đáp lại nhưng không hề có thành ý: "Nhất định rồi."

La Uyển Lam cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn. Nàng rất có phong độ mà khẽ gật đầu, quay người rời khỏi.

Đối với Ung Bác Văn, ấn tượng đầu tiên khi tiếp xúc với Hiệp hội pháp sư chẳng mấy tốt đẹp. Hắn cũng không cho rằng về sau mình sẽ lại gặp quỷ rồi phát sinh bất cứ quan hệ gì với họ cho nên khi vừa rời khỏi thang máy, hắn liền đem chuyện đặt ở sau đầu.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Ung Bác Văn ăn bậy vài món trong quán cơm nhỏ để nhét đầy cái bao tử của mình. Cũng ở quán cơm này, hắn mua nửa cân rượu đế 75 độ rồi kêu một chiếc taxi, thẳng đường đến ngay cơ quan thị chính.

Cái cơ quan thị chính này thuộc hoàng khí, trong thuật phong thuỷ nói đây là đất cô sát chí dương. Mặc dù có chút tà khí, nhưng nếu nơi này dùng để trấn áp hung thần lệ quỷ thì không có gì để chê trách.

Lần đầu tiên, Ung Bác Văn bắt quỷ đã đụng trúng loại quỷ cổ chí tà, tuy thành công nhưng trong lòng luôn cảm thấy không an tâm, hắn sợ con quỷ cổ này không chết hẳn, lại sợ người nuôi cổ đến báo thù. Cuối cùng Ung Bác Văn mới dứt khoát chọn quyết định nhẫn tâm, đó là dùng hoàng khí cộng với pháp thuật để trấn áp tro cốt của quỷ cổ. Như vậy, cho dù con quỷ cổ này chưa chết cũng vĩnh viễn không có cách nào hiện thế nữa. Mà càng chủ yếu hơn chính là chủ nhân của quỷ cổ có tâm thần tương thông với quỷ cổ, hẳn sau đó số mệnh sẽ đại giảm. Từ nay về sau lại dễ dàng tai ương máu me, nghiêm trọng còn có thể trở thành kẻ bị bệnh tâm thần.

Đương nhiên những điều này đều là lời trong sách, về phần có phải là thật hay không thì hắn không biết.

Ung Bác Văn lén lút tránh né bảo vệ, đi vào trong đại viện, thẳng lên khi lên sân thượng của cao ốc thị chính, thấy mái nhà không người mới tìm nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất thì lấy tro tàn của cái chai đó ra, mở bình rồi rót ra một chút sau đó đóng nắp bình lại, vặn nhanh. Tiếp theo, hắn lại đặt bốn bình chứa đầy rượu sang bốn phía rồi vẽ lên tấm bùa lớn. Sau đó, hắn giẫm chân tại chỗ niệm động chú ngữ rồi uống sạch rượu thừa, lấy ra một cái bật lửa ném về phía trước, miệng phun ra một ngọn lửa khiến tờ bùa lớn đang đặt trên mặt đất trở thành hỏa bùa.

Sát phong trên sân thượng quá dày, chỉ thấy tờ hỏa bùa lóe ra sáng lam rồi chập chờn lắc lư trong gió, nhưng lạ chính là lửa vẫn không tắt. Mặt đất dưới chai thuốc giống như biến thành cát chảy. Dưới lửa thiêu, chai thuốc chậm rãi chìm xuống, một lát sau liền hoàn toàn chui vào trong nền nhà, ngay lúc đó lửa đỏ xung quanh nhanh chóng lan về nơi chai thuốc vừa chìm xuống. Tựa như bị nước bị hút vào trong cống thoát nước, lửa đỏ dần dần không còn một chút gì nữa.

Nơi đặt cái chai vừa rồi chỉ còn lại một dấu tròn trên mặt đất, nhìn như có một vật gì đó được gắn vào trong xi măng.

Ung Bác Văn đứng ở nơi đó nhìn dấu tròn trong chốc lát. rốt cuộc nhìn thế nào cũng cảm thấy rất chói mắt. Hắn sợ có người sẽ nhìn thấy, chẳng may trong lúc hiếu kỳ lại đào lên thì thật không hay. Cuối cùng Ung Bác Văn định lấy một chút xi măng đắp lên dấu vết cuối cùng này, để hoàn toàn có thể hủy thi diệt tích. Nhưng không đợi hắn đi tìm xi măng, điện thoại lại vang lên.

Vừa nghe thấy tiếng niệm kinh Kim Cương của nhà Phật, Ung Bác Văn liền lập tức biết người nào điện đến. Bởi vì đây chính là tiếng chuông Elle Vân tự mình cài đặt riêng cho hắn. Tuy vậy, nàng không có tin Phật, chỉ là cảm thấy tiếng Phật xướng rất êm tai, lại có thể nhắc nhở bạn trai không nên trêu hoa ghẹo nguyệt. Lại nói, Ung Bác Văn vội vàng dẹp mọi lo lắng sang một bên, trước tiên nhận điện thoại của bạn gái.

"Tiểu Văn, ta đã liên hệ được bên Song Tháp Văn hóa rồi. Xe của ta đậu ở bãi đỗ xe dưới lầu rồi, bây giờ ngươi lái xe đến phòng khám bệnh đón ta đi."

Trong điện thoại, giọng điệu của Elle Vân đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, điều này khiến cho Ung Bác Văn yên tâm không ít. Hắn lập tức đáp lời rồi liền quay người rời khỏi sân thượng, tạm thời ném dự định che dấu dấu vết ra sau đầu.

Ung Bác Văn rời khỏi sân thượng chỉ mới được ba hai phút, một người cúi đầu trốn khỏi chỗ núp. Khi đi tới, thân thể hắn lảo đảo giống như người mang theo bệnh nặng. Vừa đến chỗ làm phép, tên này quỳ xuống đất, hai tay vuốt cái kia dấu tròn kia rồi lập tức khóc rống như cha chết mẹ chết, đầu thì đập lên mặt đất liên tục: "Xong rồi, toàn bộ đã xong rồi, một trăm năm trời, một trăm năm tâm huyết, tất cả đều đã xong hết rồi. Ta thực xin lỗi liệt tổ liệt tông, thực sự xin lỗi hậu thế..."

Người này càng khóc càng hăng say, chợt nghe có người quát: "Ngươi là đang làm cái gì đó? Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, cũng không coi coi đây là nơi nào sao!"

Người nọ đã bị quấy rầy thì liền thu tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một bảo an đứng ở lối vào sân thượng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Bảo an vừa nhìn rõ mặt mũi của người nọ, sắc mặt lập tức biến đổi, toàn thân cứng đờ giống như gặp quỷ, giữa cổ họng phát ra tiếng "Ực" nhè nhẹ, bờ môi run rẩy phát ra âm thanh mơ hồ, cũng không biết là lầm bầm câu gì mà chỉ thấy hắn lập tức quay người bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mới phóng ra ngoài một bước, liền cảm thấy một bàn tay lạnh như băng đá chộp lấy cổ. Hắn quay đầu lại một cách vô ý thức, nhưng trước mắt lại là một mảnh máu me.

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK