• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o0o-----
Đó là một cô gái lớn lên trông rất đẹp, tuổi tác ước chừng trên dưới mười bảy, mười tám tuổi, tóc tết đuôi ngựa thật dài, trên người mặc áo sơ mi kết hợp với quần jean và giày du lịch, dáng người cao gầy uyển chuyển, nơi nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, đủ để cho người thưởng thức chảy nước miếng.

Nếu hình dung theo lời cổ nhân thì hẳn chính là: Da trắng nõn nà, tựa như ấu trùng thiên ngưu, răng như hồ tê, mắt phượng mày ngài, nụ cười lại khéo tươi đẹp làm sao...

Nhưng kỳ thật, cậu cuối cùng không thể nào đúng được, bởi vì giờ phút này rõ ràng mỹ nhân mới vừa trưởng thành đang trong cơn giận dữ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt đẹp trừng trừng, dù vậy bộ dạng hung dữ này thật sự càng bật lên vẻ đáng yêu của nàng.

Tuy vị này tuổi còn trẻ nhưng bộ dạng chân đạp trần nhà, trồng cây chuối hướng xuống đất thật sự rất cổ quái. Dù vậy, cuối cùng Ung Bác Văn đã nhận ra nàng là người thật, không phải yêu ma quỷ quái gì cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tiên, quỷ nhất định không có bóng, nếu không phải thi triển pháp thuật để qua tấm gương nhìn thấy hình bóng của quỷ. Mà vị mỹ nữ kia, dưới ánh đèn bóng dáng rõ ràng hay không còn chưa nói, chỉ với tấm gương theo trên thang máy thì đã có thể dựa mà đó mà tinh tường nói: Bóng lưng của nàng rất mê người;

Tiếp theo, quỷ là âm vật, không có nhiệt khí, mà dựa theo cảm giác từ bộ vị mà bàn tay của Ung Bác Văn đang nắm, hắn có thể để xác định ba chuyện, thứ nhất, tuy cách quần áo, nhưng làn da trắng nõn nà của nàng vẫn đang để lại cho hắn cảm giác kích động đến nói không nên lời, thứ hai, cái bộ vị này hiển nhiên rất lớn, lớn đến nỗi Ung Bác Văn không cách nào nắm giữ bằng chỉ một bàn tay, hơn nữa bộ vị này có độ co dãn rất tốt, nhất là cái đốm nhô lên ở giữa lòng bàn tay mang cảm giác xốp xốp giòn giòn theo bàn tay một mực truyền xuống dưới đáy lòng của hắn, thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, độ ấm xuyên thấu qua quần áo truyền tới tay đủ để hắn tinh tường nhận ra rằng: Nàng có dương khí.

Ngọn đèn đột nhiên sáng lên đã khiến cho hai người đang giao thủ không khỏi sửng sốt một chút, ánh mắt của hai bên cũng đụng vào cùng một chỗ. Sau khi trải qua một thời gian đối mặt ngắn ngủi, hai người đồng thời kêu to lên.

Ung Bác Văn lập tức thu hồi ma trảo đã xâm phạm đối phương đến trên dưới hai phút, còn cô gái đang đu trên trần nhà thì liền té xuống mặt đất trùng trùng điệp điệp, đến bốn chi đều chổng ngược lên trời, nhìn sao cũng thấy mất mặt.

"Tiểu thư, ngươi không sao chớ." Chứng kiến cô gái té chổng gọng, lại đang ở trên mặt đất rên rỉ, Ung Bác Văn có lòng tốt tiến lên rồi đỡ nàng dậy.

"Không nên đụng ta!" Cô gái hét rầm lên giống như phản xạ có điều kiện, Ung Bác Văn sợ tới mức lui về phía sau liên tiếp, đến khi đụng vào bức thành thang máy mới có thể dừng lại, trái tim nhảy lambada, rất có thể sẽ nhanh chóng từ trong miệng rơi ra ngoài.

"Sắc lang chết tiệt!" Cô gái dùng âm điệu mang theo một chút nức nở để mắng hắn rồi cố gắng hết sức đứng trên, một tay xoa xoa nơi va chạm với mặt đất, tay còn lại nắm lấy bộ ngực mới vừa bị Ung Bác Văn cầm lấy, đôi mắt hồng hồng, mặt mũi tràn ngập ai oán xen lẫn sự phẫn nộ.

Phải biết rằng, vừa rồi Ung Bác Văn sợ không thể chế trụ cái này lệ quỷ cho nên dùng trảo với khá nhiều sức. Bộ vị mềm mại như vậy mà bị loại thủ pháp bắt quỷ nặng tay ngắt ấn đến hai phút... nếu không đau thì đó mới gọi việc lạ.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Ung Bác Văn ý thức được chính mình đã phạm vào sai lầm rất lớn, nhất thời mồ hôi trên thái dương tuôn ra như suối, miệng vội vàng giải thích: "Tiểu thư, không phải do ta cố ý, ta còn tưởng rằng là có quỷ..."

"Ta có điểm nào giống quỷ ah!" Cô gái hướng về phía người thanh niên thuần khiết đã sợ đến nỗi sắp chảy cả mật mà rống to, một chút phong phạm thục nữ đều không có: "Trên thế giới này có quỷ xinh đẹp như ta hay sao? Có loại quỷ mang bóng hay sao? Có loại quỷ có độ ấm hay sao? Ngươi vừa rồi cầm lấy bộ ngực của ta một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ điểm ấy cũng không nhận ra? Rõ ràng chính là ngươi muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta! Đàn ông trong thiên hạ bình thường dù có đen tối, nhưng ta còn chưa thấy qua người nào ghê tởm như ngươi cả!"

"Nhưng mà, nhưng mà ngươi đột nhiên xuất hiện..." Ung Bác Văn bị chửi đến nỗi lúng ta lúng túng, nói cũng không ra lời, chỉ có cảm giác mình thật sự là còn oan hơn so với đậu nga. Sự tình vừa rồi có thể trách hắn sao? Chỉ trách cách xuất hiện của cô nàng này quá quái dị mà thôi. Trời tối om như mực mà đột nhiên xuất hiện trên không, đổi lại là người khác có ai lại không cho rằng nàng là quỷ?

Hơn nữa, sự tình vừa rồi phát sinh rất đột ngột, với lại hắn khẩn trương muốn chết, còn phải tập trung tư tưởng để suy nghĩ cách so chiêu với đối phương, nào có lòng dạ nào để thưởng thức cảm giác cầm lấy đồ vật chứ?

"Không có gì nhưng nhị gì hết! Một cái Mao Sơn thuật đơn giản như vậy chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?" Cô gái căn bản không để cho Ung Bác Văn có cơ hội giải thích mà đã chỉ rõ rằng hắn là phận sắc lang: "Được rồi, khoản nợ này ta sẽ ghi nhớ. Trước tiên chúng ta hãy nói về chính sự thì tốt hơn."

Nói chính sự? Ung Bác Văn cảm thấy khó hiểu, thầm nhìn thấy lửa giận của cô gái này vẫn còn chưa tắt, không thể tưởng được nàng sẽ còn có chính sự gì muốn nói với mình, chẳng lẽ là muốn mời mình đi bắt quỷ sao? Hay là vì bị mình nắm trúng một phát mà muốn mình lấy thân báo đáp?

"Ngươi là người của Thiên Sư đạo à." Cô gái lấy ra một cái máy tính xách tay từ trong ba lô, ấn ấn vài cái, sau đó thì thầm: "Ung Bác Văn, nam, hai mươi sáu tuổi, phụ thân Ung Cảnh Thắng, tổ phụ Ung Lãng Duy, tự xưng là truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái."

"Cái gì gọi là tự xưng!" Nghe đến đây, Ung Bác Văn nhịn không được mà phải mở miệng cắt lời: "Truyền nhân chính tông chính là truyền nhân chính tông!"

"Trừ chính bản thân ngươi ra thì ai có thể thừa nhận chuyện này? Bộ ngươi có giấy chứng nhận chính thức hay sao?" Cô gái liếc nhìn Ung Bác Văn, cười lạnh rồi nói: "Trừ mình ngươi ra, cũng không có ai người thừa nhận, chẳng lẽ không phải là tự xưng à?"

"Lại phải có người thừa nhận?" Ung Bác Văn nghe xong không khỏi ngạc nhiên đến há hốc mồm, dù sao hắn chưa không bao giờ nghĩ tới điểm này nên cũng chẳng biết trả lời thế nào.

Nhưng phàm là danh xưng gì đi chăng nữa thì phải có người thừa nhận mới có ý nghĩa. Đến trường được bằng tốt nghiệp, muốn làm kế toán phải có bằng chứng nhận kế toán, muốn làm lái xe phải bằng lái xe, muốn làm cảnh sát phải mang chứng nhận cảnh sát, làm thầy thuốc thì phải có chứng nhận bác sĩ... Mà cho dù ngươi không có nghề gì nhưng chỉ cần còn sống thì phải có CMND.

Những thứ chứng nhận này đều do nhiều người thừa nhận và căn cứ theo đó để xác minh, không có chứng minh, cũng sẽ không được mọi người thừa nhận, vậy nên ngươi không thể dựa vào đó để làm việc được.

Nhưng cái danh hiệu truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái không có chứng nhận, chỉ là trong nhà Ung Bác Văn đời đời đều nói như vậy, lại không thấy trong hiện thực dựa theo căn cứ để xác minh, cũng chẳng hề có lệnh bài trong truyền thuyết, đây không phải tự xưng thì là cái gì?

Trên trăm năm, toàn bộ gia đình mấy đời truyền xuống danh hiệu truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái đến nay trời mới biết chẳng qua chỉ là tự xưng, vì vậy Ung Bác Văn không khỏi ngơ ngác, sững sờ.

Hắn là người thông minh, nhưng càng là người thông minh liền càng có nhiều trói buộc, nếu là hắn ngu ngốc thì cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Quản cho có chứng nhận khỉ gió gì hay không chứng nhận, chỉ cần bản thân mình biết rằng chính mình là truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái, bấy nhiêu là đã đủ rồi.

Đáng tiếc Ung Bác Văn không phải người suy nghĩ đơn giản, cho nên chỉ với một câu nói đơn giản của cô gái liền làm cho tâm tư trong lòng hắn lập tức sôi trào. Không có người thừa nhận, cho dù bắt nhiều quỷ hơn đi chăng nữa, đó cũng không thể chứng nhận cương vị của hắn. Nếu đã đi làm nghề này mà người có tư cách hành nghề muốn kiểm tra ngươi, cảnh sát muốn bắt ngươi và muốn xếp ngươi vào hạng lừa đảo, thì cho dù là đối tượng phục vụ cũng sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi.

Bắt quỷ một chuyến này coi như có trước hai loại ảnh hưởng, nhưng tại sao phải là hai loại đâu chứ? Ít nhất cuối cùng Ung Bác Văn cảm thấy tràn đầy cảm xúc.

Hắn ở chỗ này mướn Studio bắt quỷ đã được trọn vẹn một tháng, dán hơn một ngàn miếng quảng cáo đầy đường, có thể nói là cho tới hôm nay cũng không có một người khách tới cửa, thế giới này hiển nhiên không phải thanh bình sẽ không có quỷ, nếu không cũng chẳng có quỷ cổ vừa rồi?

Nói trắng ra là người ta không tin cái thân phận truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái!

"Cho nên hành vi bắt quỷ của ngươi thuộc về hành vi phi pháp do không có chứng nhận!" Cô gái dương dương đắc ý nói tiếp: "Lẽ ra phải bắt người vào tù, nhưng coi đây là lần đầu tiên ngươi vi phạm nên lần này sẽ không xử phạt." Ẩn bên trong lời nói của nàng là khẩu khí của cảnh sát vừa bắt được kẻ làm kinh doanh mà không có chứng nhận.

Ung Bác Văn cảm thấy hơi chóng mặt, thuận miệng trả lời: "Con quỷ bị ta làm cho siêu thoát hết rồi."

"Cái gì? Siêu thoát hết rồi!" Đột nhiên cô gái thét lên, bộ dáng kia giống như mèo bị dẫm vào cái đuôi, chỉ vào người Ung Bác Văn, nàng kêu to: "Ngươi là đồ đần, ngu ngốc, đồ gà mờ, ngươi biết ngươi đã làm ra việc gì hay không?"

Ngược lại, Ung Bác Văn càng bị chửi lại càng tỉnh táo lại: "Chờ một chút, chờ một chút, tiểu thư, ngươi làm cái gì? Ta bắt được quỷ thì có quan hệ gì với ngươi?"

Cô gái lấy ra một tấm thể từ trong ba lô rồi giơ về phía Ung Bác Văn: "Ta tên là Ngư Thuần Băng, hành nghề thẩm tra tư cách trong hiệp hội pháp sư, chuyên môn đối phó loại thần côn không có chứng nhận hành nghề như ngươi."

"Hiệp hội pháp sư? Tại sao ta chưa từng nghe nói có một tổ chức như vậy?" Ung Bác Văn lầm bầm nhận lấy tấm thể, chỉ thấy trên mặt có đóng dấu: "Chứng nhận Pháp sư có Tư cách điều tra viên", nhẹ nhàng mở ra, bên trong có dán tấm ảnh 3x4 của Ngư Thuần Băng và bao gồm tính danh, chức vụ... tất cả đều không khác với lời nói của nàng, cùng với quyền hạn, phía dưới còn có một dòng viết: "Được quyền xét xử nhưng người có nghề nghiệp bắt quỷ nhưng không có chứng nhận".

Toàn bộ giấy chứng nhận đều theo cách thức tiêu chuẩn, in ấn tinh mỹ, là quan trọng hơn là ngoại trừ giữ lại đóng đấu "Hiệp Hội Pháp sư" chạm nổi ở bên ngoài, còn có vẽ mấy tấm bùa chú phức tạp.

Ung Bác Văn là người trong nghề, liếc sơ cũng có thể nhận ra những tấm bùa chú này tuyệt đối là bùa Trấn tà hàng thật giá thật. Chỉ cần vẽ đạo bùa này lên, thì tấm giấy này ngoại trừ có công năng chứng nhận thì liền còn có thêm một hộ thân để phòng ma quỷ.

Ngư Thuần Băng lấy lại giấy chứng nhận rồi nói: "Hiệp hội pháp sư cũng không phải là thứ mà người nào cũng có thể biết một cách tùy tiện. Nếu không phải ngươi bắt được quỷ thì cho dù một trăm năm sau cũng sẽ không biết có tổ chức như vậy. Đây là ngành sản xuất tự hạn chế nên hiệp hội đã thống nhất quản lý, kể cả bắt quỷ, tránh ma quỷ, Hàng Yêu phục ma, phong thuỷ, xem bói, thầy tướng số... và tất cả các ngành nghề liên quan đến truyền thống huyền học, nhưng chỉ có pháp sư chính thức mới có thể biết được sự hiện hữu của nó."

Ung Bác Văn hoài nghi mà nói: "Ta nhưng là pháp sư chân chính, vậy tại sao ta lại không biết?"

"Tại sao ngươi lại đần như vậy đây chứ!" Ngư Thuần Băng nhếch miệng, khinh thường nói: "Không muốn nói nhiều với ngươi nữa, tóm lại ta thay mặt Hiệp Hội Pháp sư chính thức tuyên bố: Hành vi bắt quỷ vừa rồi của ngươi thuộc về hành vi không có chứng nhận hành nghề và không tuân theo quy định đặt ra, vốn chỉ cần ngươi đem quỷ bắt được nộp lên, đã có thể đạt được chứng nhận hành nghề sơ cấp, lại có thể miễn xử phạt. Thế nhưng mà ngươi lại làm quỷ siêu thoát, đã vậy còn dám tập kích bản điều tra viên là ta..."

Ngư Thuần Băng nhìn người đàn ông trước mắt từ trên xuống dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.

Trong nội tâm, Ung Bác Văn có chút kinh hãi, vừa định nói một chút gì đó, nhưng đột nhiên thang máy hạ thấp xuống rồi dừng lại. Cửa thang máy từ từ mở ra, một người đi vào bên trong.

Đó là một cô gái thanh tú, ước chừng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi. Cô gái này mặc một bộ đồ công sở liền thân, tóc để ngắn, lộ ra một sự giỏi giang không thể diễn tả bằng lời.

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK