• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Không biết từ khi nào lại có một thêm người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng Ung Bác Văn. Người này mặc tây phục, chân đi giày da, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ đeo cà vạt rất ngay ngắn, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận, lại còn đeo một cặp mắt kính, thoạt nhìn rất giống người có trí thức, Chỉ là ở giữa bụng hắn lại có một lỗ hổng. Từ nơi này, máu thịt lẫn nội tạng đều lộ hết ra ngoài không khí, trông rất đáng sợ. con quỷ này thật là to gan, lớn mật, gặp Thiên Sư đã không thèm trốn đi mà còn dám hiện hình hù dọa. Quả nhiên là thời thế thay đổi, tác phong hành động của loài ma quỷ cũng không giống như xưa. Hỡi ơi! Thiên lý còn đâu?

Ung Bác Văn hơi hoảng sợ nhưng trấn định lại ngay lập tức, quát lớn: “Ngươi thật là lớn mật!”

Con quỷ vừa nghe nói như vậy, liền đưa tay vào trong bụng, ngoáy ngoáy mấy cái đã móc ra một cái túi mật. Gã nhìn chằm chằm vào túi mật của mình, ngẩn ngơ nói: “Mật của ta đâu có chỗ nào to, rõ ràng vẫn bình thường mà. Nếu không tin thì ngươi cứ lại xem thử đi.” Nói xong, gã đưa cái túi mật đến trước mặt Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn là Thiên sư, không phải bác sĩ, từ trước tới giờ hắn mới thấy được hai con quỷ mà thôi, hơn nữa hình dáng của chúng cũng khá nguyên vẹn bởi vậy không thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, trước mắt Ung Bác Văn là một túi mật chảy máu đầm đìa, tuy hắn không ngửi thấy mùi vị gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhộn nhạo một hồi. Ung Bác Văn đưa tay lên che miệng, cố gắng không nôn ra rồi gầm lớn:

"Muốn chết!"

Vừa nói vừa lấy ra một lá bùa ném về phía trước.

Con quỷ bị bất ngờ nên né không kịp, lá bùa dính ngay vào trán nó. Lá bùa vừa dính vào trán con quỷ, những họa tiết trên bùa liền tỏa ra ánh sáng màu vàng kim rồi hóa thành hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ lấp lánh ánh vàng bao kín con quỉ thành một cái kén.

Con quỷ này có vẻ không được thông minh cho lắm, trong tình hình như vậy mà vẫn còn hồ đồ hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Đương nhiên là bắt ngươi!” Ung Bác Văn khoái trá cười lớn, liền tìm đạo cụ thu hồn, lục lọi một hồi mới biết do mình đi vội nên để quên ở trong ba lô.

Đến lúc này, con quỷ mới nhận ra mình đang gặp chuyện không hay. Nó liền vội vàng kêu la inh ỏi: “Cứu ta, cứu ta với, có người muốn bắt ta!” Nó vừa gọi vừa trườn ra xa, nhìn từ xa thật giống một con giun lớn óng ánh sắc vàng đang bò trên mặt đất.

“Vẫn còn muốn chạy sao?” Ung Bác Văn nhanh chân đuổi theo. Sau khi vung chân dẫm lên trên lưng con quỷ, hắn hỏi lại: “Nói mau, là ai sai khiến các ngươi? Còn có bao nhiêu con quỷ nữa?”

“Cứu mạng ta, cứu mạng ta với!” Con quỷ vẫn gân cổ gào thét, hoàn toàn không để ý gì đến Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn không kìm được cơn tức, cả giận kêu lên: “Ngươi đã chết rồi, làm gì còn mạng mà cứu, không thể gọi như vậy được.”

“Á!” Lúc này, con quỷ mới ngẩn người rồi hỏi lại: “Vậy phải kêu như thế nào cho đúng?”

“Ngươi phải gọi là cứu quỷ mới đúng.” Ung Bác Văn chợt há miệng kêu to: “Cứu quỷ với, có Thiên sư muốn siêu độ ta! Như vậy mới đúng.”

Con quỷ chợt tỉnh ngộ, gật gù rồi hô to: “Cứu quỷ với, có Thiên sư muốn siêu độ ta!”

“Đúng rồi, phải như vậy.” Ung Bác Văn gật gù hài lòng: “Ta chính là truyền nhân chính tông kiêm đương kim chưởng môn của Thiên Sư Bắc Phái, Thiên sư Ung…”

“Người xấu!” Phía sau đột nhiên có tiếng nói non nớt vang lên, một thân hình nhỏ nhắn hiện ra rồi hung hăng bóp cổ Ung Bác Văn, miệng kêu: “Mau thả chú bác sĩ ra, đồ xấu xa.”

Tuy con quỷ này khá nhỏ nhưng sức mạnh lại thật lớn, Ung Bác Văn bị bóp cổ đến độ hai mắt trợn trắng, chẳng còn hơi sức đâu mà tự giới thiệu. Hắn vội vàng vòng tay ra phía sau định tóm lấy con quỷ nhỏ to gan này. Nhưng khi vừa đưa tay ra thì liền bị một bàn tay vừa to lớn vừa lạnh lẽo bắt được.

“Hừ, bây giờ chúng ta đã ở trong tình trạng như thế này, các người còn muốn thế nào nữa?” Một âm thanh gầm gừ trầm thấp đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, sức mạnh ở cổ tay chợt tăng lên.

Người nọ muốn bẻ gãy cánh tay của Ung Bác Văn!

Ung Bác Văn đau đến chảy nước mắt, khó khăn lắm mới có thể quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trước mắt mình là một người đàn ông cao to lực lưỡng đang trợn mắt nhìn mình, tay của hắn đang bị người này giữ chặt.

Người đàn ông này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Thân hình của gã vừa cao lớn vừa vạm vỡ, tóc húi cua, mặc một cái áo ba lỗ để lộ ra từng khối từng khối cơ bắp. Tên này đứng ở đâu cũng có thể khiến người khác cảm thấy gã là một tòa núi nhỏ. Chỉ là gần một nửa cơ thể của tên này dẹp lép như tờ giấy, cánh tay mang máu thịt bầy nhầy dính lủng lẳng ở trên thân. Thỉnh thoảng, từ nơi này lại rơi xuống một ít máu me, thịt nát các loại.

“Á... Á...” Ung Bác Văn bị con quỷ nhỏ kẹp cổ, không nói được thành tiếng. Theo phản xạ, hắn định dùng cánh tay còn tự do để gỡ nó ra nhưng cánh tay vừa nhấc lên lại bị bắt lại.

Lần này, người nắm lấy tay của hắn chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc như nông dân, tuy bề ngoài lành lặn, không bị sứt mẻ gì cả nhưng lại quá gầy yếu nên khi nhìn thấy lão, Ung Bác Văn liền ngỡ rằng đó là một bộ xương. Cũng bởi vì lão ta quá gầy khiến cổ tay của hắn càng đau nhức hơn, cảm giác này thật giống như bị tra tấn bằng hình cụ thời cổ vậy.

“Anh bạn trẻ... Khụ... khụ... khụ... Lần này, ta... tha cho ngươi! Khụ... khụ... khụ..., tha cho ngươi…” Ông lão này cũng ra vẻ già cả, nói một câu liền thở hồng hộc một hơi, nói hai câu liền ho sù sụ vài tiếng... Thiếu điều làm người khác sợ lão nhổ luôn lá phổi ra ngoài.

“Không thể tha cho hắn được!” Người cao to lực lưỡng hét lên: “Chẳng mấy khi có người xông vào đây! Hôm nay lấy mạng hắn, để cho bọn khốn kia biết chúng ta không phải là kẻ dễ chơi. Có câu "Người tốt hay phải chịu thiệt, quỷ tốt rất dễ bị bắt". Ta không chịu nổi nữa rồi!”

“Đúng, không thể tha cho hắn.”

“Giết hắn”

“Có oán báo oán, có thù báo thù mà lại.”

“Phanh thây hắn, mỗi người ăn thử một miếng!”

Một loạt những tiếng kêu thần bí vang lên khắp mọi ngóc ngách làm Ung Bác Văn giật mình hoảng sợ. Hắn cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đang có từng nhóm, từng nhóm quỷ hồn hiện ra. Con nào con nấy đều có hình dạng kỳ dị, đáng sợ. Trong hoàn cảnh này, nếu một người nhát gan đứng ở đây, chỉ sợ đã chết vì sợ mất thôi.

Một đám ma quỷ bị hiệu ứng đám đông cảm nhiễm, con nào con nấy mang những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay phát tiết ra ngoài. Bên nọ có một người đàn ông lao đến nắm chân Ung Bác Văn, trên đầu gã còn cắm một thanh đao, ở bên kia lại có một người đàn bà chạy tới nắm tóc hắn, trên tay ả cầm theo một cái đầu, tóc dài lòa xòa. Lại có con quỷ cụt mất hai tay há mồm cắn vào tai hắn... Xung quanh dần trở nên ầm ĩ náo loạn. Trong lúc này, cũng không biết Ung Bác Văn đã bị bao nhiêu cánh tay, bao nhiêu cái miệng chụp, kéo, cắn lên người hắn. Ung Bác Văn thật đáng thương! Bản thân là một đại Thiên sư có pháp thuật và bùa chú đầy người nhưng vì một phút sơ sẩy mà rơi vào tay bầy quỷ nên chỉ đành bó tay chịu nỗi khổ phân thây thành từng mảnh nhỏ.

“Con mẹ nó, chẳng lẽ ta lại chết như thế này?” Trong lòng Ung Bác Văn cảm thấy rất ấm ức, nhưng hắn chẳng có cách gì. Bấy giờ, hắn chợt nảy ra suy nghĩ: “Nghe nói, Thiên sư bắt quỷ cuối cùng đều bị quỷ hại chết... Không ngờ Ung Bác Văn này cũng phải chịu chung số phận, chỉ tiếc không thể cứu được Tiểu Vân tỷ. Cũng tốt, như vậy không chừng hai ta là đồng mệnh tương liên, đường xuống âm phủ cũng đỡ cô đơn…”

Chợt có tiếng tụng kinh vang lên: “Vạn vật trên đời, cho dù đẻ con hay đẻ trứng, sống dưới nước hay ở trên cạn, là vật vô hình hay là thứ hữu hình, cây cỏ vô tri hay động vật có suy nghĩ, dù muốn hay không thì ngàn ngàn vạn vạn sinh mệnh đều phải chịu sinh tử luân hồi. Nếu muốn thoát khỏi sinh tử, phải làm sao, phải làm sao? Tu bồ đề! Như tấm lòng bồ tát, có ta, có ngươi, có chúng sinh, mỗi người một vẻ...”

Cùng lúc tiếng niệm Phật vang lên rất trang nghiêm, quanh hông của Ung Bác Văn chợt tỏa ra từng vòng ánh sáng màu vàng nhạt, khung cảnh âm u bất chợt sáng bừng lên.

“Là kinh Kim Cương!”

“Người này vừa tu cả phật lẫn đạo ư?”

“Mau tránh ra.”

“Bà nội nó, chuyện gì vậy.”

“Hắn bị bóp cổ rồi mà? Sao còn niệm kinh được…”

Lúc này, bầy quỷ lập tức rời khỏi Ung Bác Văn rồi vừa kêu gào thảm thiết vừa bỏ chạy. Ung Bác Văn ngã xuống nền nhà ê cả mông, cột sống cũng hơi đau nhức. Hắn phải sờ cổ, ho sù sụ vài cái mới thở lại được. Sau khi lấy điện thoại ra nhìn, màn hình đang nhấp nháy hình ảnh của Elle Vân.

“Là Tiểu Vân gọi?” Ung Bác Văn mừng như điên, đang định bắt máy thì chợt khựng lại, quay đầu nhìn xung quanh thì thấy đám quỷ bị tiếng niệm kinh hù dọa nên không dám chạy đến mà chỉ trốn ở xa xa. E rằng tiếng niệm kinh không còn, chúng sẽ lại lao tới báo thù. Chẳng qua, Ung Bác Văn đã không còn bị khống chế nên chẳng dại gì cho bọn chúng có cơ hội. Chỉ thấy hắn cầm sẵn một đống bùa ở tay trái, tay phải vừa cầm điện thoại vừa vội vàng bắt máy: “A lô, Tiểu Vân tỷ à? Có gì không?”

“Xin lỗi, ngươi là Ung Bác Văn à?” Tiếng nói đầu dây bên kia là của một người đàn ông!

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK