• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Đĩa tròn giao thoa với chữ "Sát" nhưng rồi nó vẫn cứ bay về phía trước với quỹ tích cũ, hệt như không hề gặp bất cứ trở ngại gì. Chỉ là lần này, đĩa tròn đi thấp hơn lần đầu một nửa. Vì thế khi bay từ đầu đến cuối, xe buýt lại bị nó cắt một đoạn, đến bàn ghế trong xe cũng bị đĩa tròn chém đứt hơn phân nửa.

Còn chữ "Sát", ngay khi nó biến mất, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Trong bóng tối, một dải hoa lửa bay ra rồi nổ tung như lựu đạn, ánh lửa bùng cháy và tràn ngập khắp mọi nơi xung quanh xe bus. Chợt, có một bóng đen lắc người và bước về Ung Bác Văn.

Bước chân vừa chạm đất, một âm thanh trầm đục được tạo ra, mặt đất cũng run rẩy nhè nhẹ. Mà chỉ cần một bước này, bóng đen đã tiến vào trong phạm vi pháo sáng, vì thế thân người cũng hiện ra đầy đủ.

Chỉ thấy bóng đen cao hơn ba mét, mắt tròn mũi cao, mặt xanh nanh vàng, đầu đội phương quan, thân mang trọng giáp. Cách ăn mặc của nó là của một võ sĩ thời cổ đại.

Võ sĩ khổng lồ cầm côn ngắn ở tay trái, tay phải nắm phật châu. Khi bước đến, nó vung đoạn côn ngắn trong tay, đĩa tròn từng cắt bay xe bus liền bay ngược trở lại rồi dính lên trên đỉnh côn để tạo ra một tổ hợp vũ khí có hình dáng cực kỳ quái dị.

Ung Bác Văn trừng mắt nhìn võ sĩ khổng lồ thật kỹ, hắn cảm thấy tên võ sĩ trước mắt rất quen. Dường như hắn đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ trong sách không hề nhắc tới loại yêu tinh tà quái nào có hình dạng như thế cả.

Võ sĩ khổng lồ vừa thu đĩa tròn xong thì tiếp tục bước về phía trước, mặt đất cũng chấn động không ngừng. Lúc này, nó đang vung đĩa tròn lên trên trời, tay còn lại nắm chuỗi hạt, miệng lẩm bẩm: "Tu chư thiện nghiệp hại bất thiện nghiệp, đương đắc thiện vô úy; Nhược như thực tri ngã, đương đắc thân vô úy; Nhược vu thủ uẩn, sở tập ngã thân, xá tự sắc tượng quan, đương đắc vô ngã vô úy; Nhược hại uẩn trụ pháp phàn duyến, đương đắc pháp vô úy; Nhược hại pháp trụ vô duyến, đương đắc pháp vô ngã vô úy..."

Tuy Ung Bác Văn đang nằm một chỗ và cố nhớ lại mình đã gặp cảnh này ở đâu nhưng khi nghe tiếng niệm kinh vang lên trong tai, hắn đột nhiên run lên, hệt như bị kinh văn này kích động nên cảm thấy rất khó chịu. Ung Bác Văn còn đang nghi ngờ về cảm xúc của mình thì cả thân thể bỗng mất đi khống chế. Chỉ thấy, Ung Bác Văn bật dậy thật nhanh, huơ kiếm rồi chỉ vào võ sĩ khổng lồ mà hét: "Hay cho thứ bàng môn tả đạo kia, loại yêu ma quỷ quái như ngươi cũng xứng niệm kinh trước mặt ta ư?”

Lời này vừa nói ra, hắn liền giật nảy mình. Sau khi che miệng lại, trong lòng vừa lo vừa sợ, cũng không biết tại sao cái miệng vốn đã an phận thủ thường hơn hai mươi năm, đột nhiên lại nói ra những lời như vậy.

Võ sĩ khổng lồ bị chọc giận bởi tiếng hét của Ung Bác Văn. Tất nhiên, nó cũng không niệm kinh nữa, thay vào đó, cổ họng của võ sĩ khổng lồ gầm gừ gì đó rồi phóng đĩa tròn về phía Ung Bác Văn.

Ban đầu, Ung Bác Văn còn kinh ngạc, vốn định nằm xuống né tránh, nhưng hắn vẫn chưa hành động thì trong đầu đột ngột hiện ra một chiêu kiếm mà từ trước đến giờ hắn chưa hề thấy qua. Theo bản năng, Ung Bác Văn hít một hơi dài, chân khí lẫn pháp lực trong cơ thể vận hành mãnh liệt theo một phương thức rất kỳ lạ, cánh tay cầm kiếm bỗng vung lên cao và chém một kiếm về phía đĩa tròn.

Tiếng hét này rất vang dội, hệt như tiếng sét trên đất bằng. Khi chấn vào trong xe, âm thanh còn làm bàn hư ghế gãy, cả những chai lọ, chén dĩa đều run lên và phát ra những âm thanh ông ông.

Cùng với tiếng ma sát, hoa lửa cũng văng tung tóe, rốt cuộc đĩa tròn đã bị một kiếm này trảm thành hai nửa, từng nửa một bay theo hai hướng chéo nhau, rồi đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, hai tiếng đinh đang vang lên, dường như có đồ vật vừa rơi xuống đất.

Kiếm thế đã chém đứt đĩa tròn những không những chẳng tiêu tan mà còn rơi xuống đất, những nơi kiếm thế đi qua liền nổi lên từng đường thẳng đuột, bóng tối xung quanh cũng bị kéo thành hai nửa, để lộ ra cảnh đêm trong thành phố, ánh đèn lấp lánh và cả bầu trời đầy sao.

Võ sĩ khổng lồ không dám đỡ một kiếm kinh thiên này, chỉ thấy hắn lóe lên một cái rồi biến mất như ảo ảnh, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhìn thấy trận pháp của kẻ địch bị một kiếm phá vỡ, Ung Bác Văn không nghĩ ngợi gì nữa mà bế Ngư Thuần Băng và cùng nhảy xuống xe buýt. Lại bước hai bước, họ đã thoát khỏi phạm vi của trận pháp.

Trong bóng tối, võ sĩ khổng lồ lại hiện lên. Sau khi gầm gừ, nó cất bước đuổi theo, bước chân nặng nề đạp lên trên mặt đất vẫn phát ra những tiếng thùng thùng như trước, hệt như cái trống di động, đã vậy mặt đất còn chấn động không ngừng.

“Thật lợi hại, cho nó thêm một kiếm nữa đi.” Ngư Thuần Băng thấy Ung Bác Văn đại hiển thần uy nên vừa hưng phấn nhảy lên nhảy xuống vừa kéo tay áo của hắn và nói.

“Chém không nổi, mau chạy đi...” Ung Bác Văn trả lời bằng giọng nói khàn khàn.

Ngư Thuần Băng sững sờ, đến lúc hoàn hồn lại thì không khỏi giật mình. Chỉ thấy sắc mặt của Ung Bác Văn trắng bệch, mồ hôi toát ra đầy người, thân thể lung lay sắp đỗ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

“Thoát lực.” Ung Bác Văn khoát tay áo, mới trả lời hai câu cụt lủn mà mắt đã hoa lên. Phải biết rằng, một kiếm vừa rồi tuy mạnh mẽ thì có mạnh mẽ thật, nhưng cái giá phải trả cũng khá lớn. Bởi vì mới chém một kiếm mà hơn phân nửa chân khí của hắn đã hư thoát.

Cuối cùng, hắn miễn cưỡng chạy thêm vài bước thì tim đập liên hồi, hơi thở dồn dập, trạng thái thoát lực lại xuất hiện.

“Ta chạy không nổi rồi, ngươi...” Ung Bác Văn nói một câu rất có phong cách của anh hùng: "Ngươi chạy trước đi, ta sẽ cản hắn!"

Nhưng không đợi hắn nói xong, Ngư Thuần Băng đã ngăn hắn lại: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì chúng ta cùng chạy.”

Nói xong, nàng lấy một cái nón bảo hiểm rồi đội lên đầu Ung Bác Văn.

“Ngươi có xe à?”Ung Bác Văn nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của Ngư Thuần Bằng, dường như đang chờ nàng lấy ra một chiếc xe.

“Không có!” Ngư Thuần Băng đeo túi xách lên trên vai, rồi hét "Đi nào!"

Câu nói vừa dứt, Ngư Thuần Băng chuyển thân, con đường xi măng cứng rắn đột ngột biến thành mặt nước. Thấy vậy, nàng lập tức kéo Ung Bác Văn lặn xuống.

Võ sĩ khổng lồ vừa rời khỏi bóng tối, đến khi bàn chân đạp xuống nơi hai người lặn xuống thì chỉ có thể in lại một vết chân thật lớn. Một lát sau, nó chợt thu nhỏ lại, thoáng chốc liền biến thành một pho tượng lớn bằng nắm tay và nằm luôn trong vết chân.

Chiếc xe bus rách nát vẫn còn ở bên đường, lò nướng đã bị dập tắt từ sớm. Chợt có một người đàn ông trung niên đen gầy bò ra từ dưới xe. Người này vừa ôm ngực thở hổn hển vừa thất tha thất thiểu chạy về phía dấu chân, cầm pho tượng lên.

Pho tượng xuất hiện rất nhiều vết nứt, cứ ngỡ chỉ cần chạm nhẹ thì nó sẽ vỡ vụn.

Khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một đường màu đỏ mờ nhạt. "Phụt", hắn vừa phun một ngụm máu lên trên pho tượng rạn rứt.

"Xì xì xì!!!" Toàn bộ máu tươi đều thấm vào trong những khe hở của pho tượng. Chỉ trong chốc lát, máu tươi trên pho tượng không còn thừa một giọt. Trong khe chợt phát ra ánh sáng hồng mờ ảo, rồi chậm rãi chuyển động và hợp lại. Cuối cùng, bên ngoài mặt lưu lại nhiều đường hoa văn.

"Đây là... Phá Ma Bát Kiếm!” Người đàn ông gầy đen lau máu tươi trên khóe miệng rồi nói: "Khó trách hắn có thể phá được Tụ Âm trận.”

Thì ra hắn tính kế rất tốt, sợ rằng đám quỷ sẽ giúp đỡ Ung Bác Văn nên không dám ra tay trong công ty mà chỉ đành chọn cách chặn lại ngay giữa đường. Đã vậy còn phải mất rất nhiều thời gian để bày trận pháp để có thể phát huy uy lực lớn nhất của pháp thân, nhưng ngàn tính vạn toán lại không thể ngờ đến sự xuất hiện của chiêu kiếm đó.

Người đàn ông đen gầy ho sặc sụa rồi ôm ngực như người bị bệnh lao phổi. Sau khi cất pho tượng, hắn bước chầm chậm trên vỉa hè, không bao lâu đã biến mất tại khúc cua.

Đầu đường lại yên tĩnh như bao đêm khác.

Đột nhiên, một bóng người bay đến trước xe buýt. Chỉ thấy hắn rơi xuống như chiếc lá thu trong gió, lúc chạm đất cũng không phát ra vất cứ một âm thanh nào.

"Sọat", một âm thanh nho nhỏ vang lên, cây gậy xanh biếc dừng lại và cắm trên mặt đường xi măng. Một tên thầy bói đeo kính râm bấm ngón tay trong đêm tối, rồi giậm chân than thở: "Chí cương chí dương, vô kiên bất tồi, quả đúng là Đại Nhật Như Lai Kim Cương kiếm. Haizzz, chỉ tiếc là ta đã đến muộn.”

Hắn đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại những dấu chân khổng lồ trên mặt đường xi măng. Đến đây, hắn không khỏi nhíu mày, đang định bước tới để nhìn cho kỹ thì lại nghe chiếc xe buýt rách nát phát ra tiếng động. Một lát sau, một thân thể mập mạp nhưng không đầu đi ra từ phía sau xe và giơ hai tay, từ từ đi về phía thầy bói.

“Cút đi!” Thầy bói không thể kiên nhẫn chờ thân thể bước tới mà liền huơ tay từ phía xa. Gần như lập tức, thân thể không đầu đó lại văng ngược vào trong xe bus rách nát như ruồi bị đuổi.

Một đường ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, theo đó, một tiếng cười khúc khích vang lên, thân thể không đầu cũng phân thành hai phần và bay mạnh về hai phía. Nhưng khi nó bay đi chưa được nửa mét đã bốc cháy. Cuối cùng, thân thể không đầu cháy sạch, đến tro cốt cũng không còn, chỉ để lại từng đốm lửa bay múa trong gió như con đom đóm trong đêm.

Lông mi trái của thầy bói khẽ nhíu, tay cầm chặt cây gậy xanh biếc của mình, quát khẽ: "Đại Nhạc Kim Cương?”

Lại là tiếng cười khúc khích đó nhưng lần này, một người xuất hiện từ trong bóng tối, nhưng hắn đã dừng lại khi chỉ còn cách thầy bói chừng trăm bước, miệng nói: "Bộc sư huynh, đã lâu không gặp.”

Mày trái của thầy bói nháy đi nháy lại không ngừng. Một lát sau, hắn nhấc cây gậy xanh biếc lên rồi lạnh lùng nói: "Ta họ Bộc Dương, không phải họ Bộc.”

"Không ngờ đã nhiều năm trôi qua mà sư huynh không hề thay đổi. Nếu không bao giờ buông lỏng chấp niệm, chỉ sợ kiếp này huynh không thể tu thành chính quả.” Người nọ có dáng người trung bình, thân mặc âu phục, chân mang giầy da, tóc vuốt keo bóng, mũi thẳng miệng vuông, chỉ là đôi mắt vừa hẹp vừa dài nên ấn tượng đầu tiên trong lòng người khác chính là một kẻ gian trá. Nhìn bề ngoài, người này khoảng hai mươi tuổi, Tuy lúc nói chuyện, hắn mỉm cười rất ngã ngớn nhưng trong giọng nói lại tỏ ra cực kỳ già dặn, không hề tương xứng với vẻ ngoài.

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK