• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Lúc tiếng kêu cứu của bốn con quỷ vang đến tai, Ung Đại Thiên Sư đang vắt óc để tìm cách đuổi bóng đèn họ Ngư ra khỏi phòng mình.

Hiện Ngư Thuần Băng đang ngồi nói chuyện tào lao với Elle Vân. Đến lúc ngồi nói đã chán chê, nàng mới nằm lên trên giường để khi nói chuyện có cảm giác thoải mái hơn.

Tuy Elle Vân không muốn trò chuyện với Ngư Thuần Băng nhưng cũng chẳng thể để Ngư Thuần Băng bỏ đi. Vì vậy mặc kệ Ung Đại Thiên Sư đang mang một bụng gồm nhiều sách lược cao thâm nhưng không có cách thức nào có thể đuổi tiểu nha đầu họ Ngư. Mà Ung Đại Thiên Sư cũng không đành lòng bỏ đi nên chỉ đành mang bộ mặt đau khổ ngồi kế bên nghe hai người tán nhảm.

Ngay lúc này, những tiếng kêu sắc lạnh, the thé xuyên qua cửa sổ và vang khắp cả gian phòng.

Ung Bác Văn lập tức nhảy dựng lên rồi vọt đến bên cửa sổ. Khi đưa mắt nhìn ra phía ngoài, hắn chỉ thấy phòng ốc với phòng ốc. Thì ra nhà cửa ở khu vực này bố trí xen kẽ nên ánh mắt của hắn hoàn toàn bị che khuất. Đáng tiếc, Ung Bác Văn không có tuyệt chiêu cảm ứng địch nhân từ xa như trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp, cũng chẳng có thiên lý nhãn, xuyên tâm nhãn... nên không thể biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngư Thuần Băng cũng bất chấp tất cả mà chạy đến bên cạnh ông chủ. Sau khi thò đầu ra ngoài và nhìn xunh quanh, nàng hỏi: “Không phải trên người bọn chúng có ấn ký của ngươi hay sao? Ai mà lại đui mù như vậy chứ?”

“Không biết nữa, để ta đến đó xem sao.” Ung Bác Văn xoay người rồi nói với Elle Vân: “Bên ngoài xảy ra vài việc, để ta chạy qua đó xem sao. Tiểu Ngư Nhi sẽ ở lại cùng ngươi, ta sẽ lập tức trở về.”

Sắc mặt của Elle Vân trắng bệch, hệt như bị tiếng kêu hù dọa. Mặc dù Ung Bác Văn cảm thấy rất đau lòng, nhưng không thể bỏ mặc đám quỷ nên mới nói với Ngư Thuần Băng: "Bảo vệ nàng thay ta."

Nói xong, không đi bằng cửa chính mà trực tiếp phi thân qua cửa sổ, chạy về nơi tiếng kêu xuất phát.

"Tỷ đừng sợ." Ngư Thuần Băng thấy sắc mặt của Elle Vân càng ngày càng kém nên mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh nàng: “Vừa rồi hình như bốn con quỷ được phái đi gặp người có pháp thuật nên mới phải kêu cứu. Những chuyện thế này hơn phân nửa là hiểu lầm, thương lượng một chút sẽ giải quyết xong.”

“Vậy sao?” Elle Vân ráng nặn ra một nụ cười nhưng sắc mặt càng lúc càng kém. Sau khi nhìn qua cửa sổ một lát, nàng đột nhiên nói: “Ta muốn đi toilet.”

Ngư Thuần Băng thấy vậy nên mới hỏi: “Có cần muội đi cùng hay không?”

“Không cần đâu." Elle Vân lắc đầu nói: “Chỉ cách nhau có mấy bước thôi mà."

Toilet nằm trong phòng ngủ, nếu chỉ có vậy cũng cần có người đi theo thì thật khiến cho người khác chê cười.

Ngư Thuần Băng gật đầu nói: “Nếu tỷ thấy sợ hãi thì... đừng đóng cửa để nói chuyện với muội.”

"Ừm" Elle Vân cảm thấy bất an nên ậm ừ cho xong. Đến lúc vào toilet, nàng liền đóng cửa lại rồi ngồi trên bồn cầu, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tháo pin và thay một cục pin khác vào.

Elle Vân khởi động máy, giờ đây trên màn hình không còn là màn ảnh điện thoại như lúc trước nữa, thay vào đó là một hình ảnh óng ánh màu lam nhạt, bên trong có một Thái Cực Đồ nho nhỏ đang chuyển động không ngừng.

Sau khi thì thào hai ba câu, Elle Vân đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và giơ camera của điện thoại về phía âm thanh vừa nãy truyền đến rồi nhẹ nhàng bấm nút.

“Crắc.” Một tiếng động gãy vỡ vang lên, màn hình màu xanh da trời của điện thoại liền bắn ra sáu vòng tròn có ánh sáng nông sâu khác nhau.

“Tiểu Vân tỷ, tỷ không sao chứ?” Người đang hỏi vọng vào là Ngư Thuần Băng. Nàng vốn ngồi đợi Elle Vân đi vệ sinh nhưng một lúc mà không thấy trở ra nên mới cất tiếng hỏi thăm.

Elle Vân chột dạ nên vội vàng ngồi xuống bồn cầu. Sau khi đã bình tĩnh lại, nàng dùng giọng nói bình thường để trả lời: “Không sao đâu, tỷ bị tiêu chảy đó mà.”

"Ồ, không sao là tốt rồi. Lúc nào muội cũng ở bên ngoài, cần gì thì cứ việc kêu lên là được." Giọng nói của Ngư Thuần Băng càng lúc càng nhỏ, có lẽ đã đi ra bên ngoài.

Elle Vân thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ, nàng chợt nhìn thấy những vòng sáng trên điện thoại, trong đó có bốn vòng rất nhạt, thậm chí không còn nhìn thấy, còn hai cái khác thì lại sáng rực như bóng đèn, mặc dù là hình ảnh nhưng lại phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một trong bốn vòng tròn nhạt hiển thị ba chữ "Ung Bác Văn", một cái khác hiển thị một dấu chấm hỏi nho nhỏ.

Nàng dùng đầu ngón tay chạm vào vòng sáng có dấu chấm hỏi, hình ảnh lập tức biến đổi, một dòng chữ “Bắt đầu phân tích” hiện lên, cùng với đó từng dãy số liệu phun trào như dòng suối.

Từ những số liệu phân tích, sắc mặt Elle Vân càng ngày càng kém.

Không đợi kết quả phân tích kết thúc, từ phía xa truyền tới một vài âm thanh trầm đục, tiếng động này hệt như sấm đánh giữa đất bằng và khiến căn lầu nhỏ cũng phải lắc lư một chặp.

Elle Vân run lên, vội vàng lao ra đến bên cửa sổ, nhìn ra xung quanh.

Đám sương mù ở trung tâm sơn trang dần dần bay lên rồi tràn ngập bầu trời đêm. Sau khi chậm rãi ngưng tụ thành một đám mây hình nấm, đám sương mù tụ mãi không tan, và còn đen hơn so với trời đêm.

“Tiểu Văn!” Elle Vân gọi khẽ, chợt thấy một bóng đen xuyên qua cửa sổ và phóng ra ngoài, đó chính là Ngư Thuần Băng.

Sau một thoáng do dự, Elle Vân cắn răng, sau đó mới tháo bùa hộ mệnh hình kiếm và nhét vào trong túi. Đoạn cởi giày ra, phóng tới bệ cửa sổ rồi vung một chưởng vào chiếc chân đang bó thạch cao, làm thạch cao nát bấy.

Nàng vung tay phải lên trên không, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một ngọn lửa đỏ lay động không dứt. Đến đây, Elle Vân dùng tay nhấn ngọn lửa vào cái chân bị thương, ngọn lửa đỏ lập tức biến mất.

Tiếp theo, toàn bộ bàn chân của nàng trở nên đỏ bừng, hệt như giò heo nướng. Nhưng màu đỏ này cũng chỉ thoáng hiện lên rồi liền tắt ngúm, màu da khôi phục màu sắc trước đây.

Elle Vân huơ cái chân bị thương để thử hiệu quả trị liệu. Và sau khi gật đầu một cách thỏa mãn, nàng lập tức trèo lên trên bệ cửa sổ toilet và nhảy ra ngoài. Tuy nhiên, cả người nàng không hề rơi xuống, mà thay vào đó lại tung một cước vào trong không khí rồi bay về phía phát ra tiếng nổ.

Lại nói khi Ung Bác Văn chạy vội đến nơi phát ra tiếng gào thét thì từ xa đã nhìn thấy bốn con quỷ xanh lập lòe đang đứng ngoác mồm để gầm rú. Mà ở phía trước bọn chúng là một bóng trắng quỷ quái hơn cả oan hồn.

Tuy không thấy rõ dáng vẻ của bóng trắng nhưng trong lòng Ung Bác Văn không khỏi rung động. Đến khi đã nhìn rõ dáng người, hắn mới kêu lên một cách vô ý thức: "Là ngươi?"

Thiếu nữ áo trắng khẽ cười nói: "Ngươi là ai? Chúng ta quen biết sao?"

Ung Bác Văn phát hiện mình quá đường đột, bấy giờ chỉ đành cười gượng cho qua rồi thu bốn con quỷ đang bị dọa đến mức hồn phi phách tán, sau đó mới trả lời: "Buổi chiều ta đã gặp ngươi. Lúc đó, ngươi đang ở khều chuông gió."

"Ồ?" Thiếu nữ áo trắng giật mình: "Ngươi có thể nhìn thấy khuôn mặt của ta sao?"

"Không rõ, chỉ là thân hình của ngươi không hề thay đổi." Ung Bác Văn trả lời.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã nhận lầm người."

Thiếu nữ áo trắng cười hi hi rồi nói tiếp: "Ngươi đừng lảm nhảm để kéo dài thời gian. Mau nói đi, ngươi dùng quỷ để hại người thì phải chịu tội gì?" Giọng nói có vẻ rất hứng thú.

"Ta không dùng quỷ để hại người. Chẳng qua ông chủ Triệu thuê quỷ của ta để gia tăng không khí đáng sợ trong sơn trang. Ngươi cũng thấy đấy, đây chẳng qua là bốn con quỷ bình thường, không hề có khả năng hại người."

Ung Bác Văn nhẹ nhàng giải thích, trong lòng hy vọng bấy nhiêu có thể hóa giải hiểu lầm: "Ngươi không phải hội viên của Hiệp hội pháp sư ư? Hiện ta có giấy phép chứng nhận kinh doanh rõ ràng, bây giờ đang trong thời điểm hành nghề chính đáng."

"Thật xin lỗi, ta đây chẳng phải là hội viên của Hiệp hội pháp sư. Ta chỉ biết dùng quỷ hại người thì cần phải nhận lấy trừng phạt thích đáng."

Thiếu nữ áo trắng nói xong, không hề cho Ung Bác Văn cơ hội mở miệng mà đột ngột lao vọt về phía hắn, bàn tay trắng noãn tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt, rồi từ đó kết một thủ ấn ngay trên không, miệng quát khẽ: “Sa!”

Ung Bác Văn không ngờ đối phương nói đánh là đánh nên trong phút chốc luống cuống tay chân. Bấy giờ đành lui về phía sau một bước rồi nói: "Ta..."

Một chữ "Ta" vừa nói ra, tiếng quát khẽ của thiếu nữ đã vang lên. Đến đây, hắn cảm thấy không gian trước mắt dường như đang vặn vẹo, bóng dáng của thiếu nữ áo trắng từ một thành bốn, và bốn bàn tay ngọc ngà hiện đang đánh tới cùng một lúc.

Đã đến bước này, không đánh không được.

Mặc dù Ung Bác Văn là người có tính cách hiền hòa nhưng hắn không phải loại người bị đánh mà không dám chống trả. Sau khi đứng vững, Ung Bác Văn lấy ra một lá bùa màu vàng, đọc chú ngữ rồi đột ngột dậm chân, quát một tiếng: "Thần binh hỏa cấp như luật lệnh".

Ngay sau đó, hai tay khẽ phất, tờ bùa nọ bắn ra về một trong bốn cái bóng nhanh như ngôi sao xẹt.

Ung Bác Văn không hề để ý tới ba hướng công kích khác mà liền tiến tới lên một bước và tung một quyền để đón đánh pháp ấn.

Một quyền này vừa trầm vừa hung ác, mặc dù thế đánh không nhanh nhưng lại mang theo một luồng kình phong, tuyệt không có ý nương tay hay thương hoa tiếc ngọc!

"Tốt!" Thiếu nữ áo trắng kêu khẽ, trong giọng nói tràn ngập nỗi hưng phấn khó tả, ba bóng trắng cũng biến mất. Cùng lúc đó, cánh tay của nàng đột nhiên uốn lượn như rắn không xương về một góc độ không thể tưởng tượng nổi để né tránh một quyền của Ung Bác Văn. Đến đây, nàng lại tăng tốc và kết một thủ ấn khác, miệng quát: "Sa!"

Một dải đất bằng trồi lên rồi từ đó hai bóng đen vừa thô vừa to lao ra và lao đến trước mặt Ung Bác Văn.

Mùi hương cây cỏ tươi mát cũng xông vào trong mũi hắn.

Trong lúc cấp bách, Ung Bác Văn vẫn cố nhìn thứ đang xông đến, để rồi không khỏi cảm thấy hoảng sợ, bởi vì hai bóng đen đang đến chính là hai con rắn khổng lồ màu xanh, thân to như bắp đùi và hiện đang há miệng thè lưỡi, thật đáng sợ đến cực điểm.

Hắn không kịp thi pháp nên vội vã tung người cách đất hai mét. Nhờ vậy hai con rắn khổng lồ mới vụt sát qua lòng bàn chân. Nhưng chẳng ngờ đuôi rắn lại hất lên ngay lúc này để đánh về kẻ địch đang ở bên trên nó.

Ung Bác Văn đang ở giữa không trung, chẳng có cách nào lẩn trốn. Do đó, chuyện hắn bị đuôi rắn quấn lấy là điều hiển nhiên.

Chỉ thấy hai con rắn lớn dùng toàn bộ thân thể vừa to vừa thô để quấn nhiều vòng quanh người Ung Bác Văn rồi dùng hết sức xoắn lại.

Những tiếng nổ răng rắc vang lên, hệt như tiếng của xương cốt đang gãy nát.

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cầu phiếu tháng 8, hãy vote cho "CÔNG TY CHO THUÊ QUỶ - KHẢN KHÔNG":
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK