-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Ba người đi tới công ty, chỉ thấy cửa chính rộng mở, trước cửa phủ đầy những vết chân to nhỏ, xem ra có rất nhiều người đã từng tới đây. Ung Bác Văn thấy vậy thì không khỏi vui mừng mà nói với hai người: "Xem ra chuyện làm ăn thật không tệ."
"Không tệ cái gì?" Giọng nói của Ngư Thuần Băng lập tức vọng ra từ trong phòng khách: "Tuy sáng nay rất nhiều người đến đây nhưng chẳng ai chịu đặt hàng cả. Các ngươi mau vào đây mà xem."
Mặc dù không có đơn đặt hàng nhưng ba người nhận ra trong giọng nói của Ngư Thuần Băng có vẻ vui mừng nên vội vàng đi vào trong phòng khách. Lúc này, họ lập tức giật nảy mình bởi cảnh tượng ở trước mắt.
Căn phòng khách nhỏ xíu hiện đang chất đầy những hộp quà đủ kích cỡ, Ngư Thuần Băng ngồi ở giữa núi quà và đang mở rất nhiệt tình, phía sau nàng có một đống hộp quà đã được mở ra. Khi thấy ba người đi vào, nàng vừa nhìn lễ vật bên trong hộp quà vừa nói: "Mau tới đây phụ ta với."
"Những cái này là..." Ung Bác Văn không hiểu rõ cho lắm.
"Đây đều là quà hội viên Hiệp hội pháp sư gửi tới để chúc mừng công ty khai trương thuận lợi. Bọn họ vừa làm ầm ĩ tưng bừng cả một buổi sáng và mới giải tán chẳng bao lâu. Đừng nhiều lời nữa, mau tới mở quà đi nào! Để xem bọn hắn có tặng thứ gì tốt hay không?" Ngư Thuần Băng vừa nói chuyện vừa mở một hộp quà to bằng màn hình mười bảy inches. Đến khi thấy bên trong hộp quà chỉ là mấy quả cầu thủy tinh, Ngư Thuần Băng lập tức bĩu môi chê: "Cái gì đây, bọn ta không mở công ty bói toán, tặng quả cầu thủy tinh để làm gì?" Nói xong để sang một bên, tiếp tục mở hộp quà khác.
"Ta đâu có phát thiệp mời, sao nhiều người lại tặng quà vậy?" Ung Bác Văn là hội viên mới nên chẳng quen nhiều hội viên cũ trong Hiệp hội pháp sư. Chính vì vậy, hắn không phát thiệp khai trương, nào biết nhiều người lại đến ủng hộ như vậy.
"Ha ha, bây giờ ngươi là pháp sư nổi tiếng ở Xuân Thành. Chuyện ngươi mở công ty còn cần phải thông báo sao? Chỉ sợ điều này đã sớm một truyền mười, mười truyền trăm và trở thành bí mật ai ai cũng biết. Huống chi..." Lưu Ý vừa nói nhếch miệng về phía Ngư Thuần Băng, ý nói: "Huống chi thiên kim của chủ tịch Hiệp hội pháp sư Xuân Thành đang làm việc tại đây, ngu gì không nịnh bợ chút đỉnh?"
Ung Bác Văn chẳng ngờ là thế giới pháp sư có chuyện nịnh hót nên đành cười khổ rồi mới nói với Elle Vân: "Tiểu vân tỷ, ngươi ở đây mở quà đi. Ta đến quầy lễ tân để xem có việc gì cần làm hay không?"
Phần lớn phụ nữ đều thích việc mở quà, Elle Vân cũng chẳng ngoại lệ. Chỉ thấy nàng ngồi xuống bên cạnh Ngư Thuần Băng và cùng mở quà một cách say sưa.
Ung Bác Văn và Lưu Ý trở lại quầy lễ tân, lúc vào cửa hắn không thấy Hứa Khả ngồi ở bên trong nên mới cảm thấy nghi ngờ. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, Ung Bác Văn nhìn thấy nữ quỷ này đang ngồi khóc thút thít trong một xó.
Quỷ cũng có nước mắt, gọi là quỷ lệ, nhưng thứ này không phải là dịch thể như con người mà là những tia sáng màu xanh biếc chảy ra từ trong mắt và trôi nổi lung linh trong không trung mà thôi.
Ung Bác Văn vội vàng hỏi: "Hứa Khả, sao người lại khóc? Ai dám bắt nạt ngươi?" Đồng thời hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, trong đám bộ hạ của mình đâu có tên nào chết vì mê đâu đâu?
"Vừa rồi có vài cuộc điện thoại gọi tới..." Hứa Khả ngượng ngùng nói: "Có người mắng chúng ta là bệnh tâm thần, có người thì hỏi chúng ta có cho thuê nữ quỷ làm gà móng đỏ hay không? Hức hức, trước đây người ta là diễn viên chứ bộ, nếu như chịu bán đứng bản thân đã sớm thành ngôi sao nổi tiếng rồi, không ngờ thành quỷ mà vẫn bị người ta mắng chửi..."
Đây đều là do tờ rơi của Ung Bác Văn gây ra, mà trong những người chú ý đến mấy tấm quảng cáo này thì có mấy người muốn gọi tới để làm ăn đứng đắn đây?
Ông chủ Ung vội vàng móc ra khăn tay nhưng khi đưa được nửa chừng mới nhớ đối phương là quỷ nên không cần thứ này, chỉ đành an ủi: "Thôi, đừng khóc nữa. Để ta đổi người khác tiếp điện thoại. Hình như có một tên trước khi chết là tiếp tân điện thoại thì phải." Động viên nửa ngày, phần lớn thời gian giúp Hứa Khả ngừng khóc.
Ung Bác Văn thở dài một hơi rồi dẫn Lưu Ý tham quan công ty.
Ông chủ Ung chưa từng mở công ty bao giờ nên cảm thấy không thể bỏ quá ít tiền vốn, hơn nữa trong tay lại có sẵn một khoản tiền mặt rất lớn. Vì vậy, những thiết bị được lắp đặt đều không rẻ. Còn nếu bàn về độ xa hoa của nội thất công ty, xem ra còn hơn khách sạn cao cấp ba phần, điều này làm Lưu Ý khen chẳng dứt lời. Đương nhiên, Lưu Ý không phải chỉ biết khen ngợi mà nhân tiện cũng cho ít ý kiến về phương diện phong thuỷ. Mặc dù lần này gã phục vụ miễn phí nhưng có lẽ còn tận tâm hơn cả những khách hàng thông thường.
Ung Bác Văn làm theo hướng dẫn của Lưu Ý, chẳng mấy chốc đã thiết kế xong những nơi lắp sai bố cục. Chợt nhớ Elle vân hiện đang là thư ký của mình nên sắp xếp mấy con quỷ lắp đặt một dàn máy vi tính và một chiếc giường trong phòng làm việc mình. Về tác dụng của chiếc giường thì chỉ có ông chủ Ung mới biết.
Xong những việc này, trời đã gần tối.
Hai người trở lại trong phòng khách một lần nữa thì thấy đống quà tặng cao ngất đã được mở gần hết, Ngư Thuần Băng cùng Elle Vân vừa cười nói vui vẻ vừa loay hoay kiểm tra đủ loại lễ vật thiên kì bách quái. Phần lớn những lễ vật đều có liên quan đến nghề nghiệp của pháp sư tặng quà, hơn nữa đều là hàng cao cấp và có giá trị không nhỏ. Dù sao Ung Bác Văn có thân phận hội viên có huy chương màu tím, cộng với Ngư Thuần Băng lại đang làm việc tại đây nên lễ vật không thể quá keo kiệt.
"Tiểu Vân tỷ, ngươi có thích thứ nào không?" Thấy bên người Elle Vân trải đầy một đống hộp mà mặt mày của nàng thì đỏ bừng, xem ra rất hưng phấn, Ung Bác Văn liền bước đến hỏi.
"Nhiều thứ lắm." Elle Vân cầm một hộp lên rồi lấy ra một người gỗ to khoảng ba tấc: "Thứ này là con rối, chỉ cần quăng ra sẽ cao bằng con người, sức mạnh to lớn vô cùng, rất hợp với công việc di dời đồ vật nặng nề. Đợi đến khi ngươi mua nhà mới, chúng ta dùng nó để thu dọn thì chẳng còn gì tốt hơn."
Ung Bác Văn nhìn thử thì thấy trong hộp có mười người gỗ, bấy giờ không khỏi cứng lưỡi. Phương pháp chế tác con rối và những cơ quan là bí mật bất truyền của phái Vật Hoa. Trong sách có viết: Để chế tạo ra những con rối này, cần phải dùng mười chín loại yêu hồn làm dẫn. Lại nói thứ này là món đồ cực kỳ quý giá ngay cả trong phái Vật Hoa, thế mà lần này lại tặng một mạch đến mười cái, xem ra đã vung tay quá trán rồi.
Ngư Thuần Băng lại nghe đến đây liền bĩu môi: "Thôi đi, hai năm nay, Cố Tây Giang làm ăn phát đạt, tặng đồ thứ rẻ tiền này thật không phóng khoáng."
"Sao lại không phóng khoáng?" Ung Bác Văn trợn mắt: "Tiểu Vân tỷ chẳng phải người trong giới thuật pháp nên không biết thì không nói. Nhưng còn ngươi, sao không rõ giá trị? Con rối này là..."
"Những điều ngươi nói đều dừng lại ở thời hoàng lịch." Ngư Thuần Băng không giữ được kiên nhẫn nên phất tay nói: "Hiện chưởng môn phái Vật Hoa Cố Tây Giang mới khai phát cách làm con rối mới, cấu tạo bên trong đều là máy móc và dùng bùa chú cùng pháp lực để điều khiển, thậm chí chẳng cần dùng yêu hồn làm vật dẫn, do đó không còn là thứ quý giá gì nữa. Lại nói một khi loại con rối dùng yêu hồn để điều khiển được chế tạo thành công thì nếu không hư hỏng, sẽ hoạt động vĩnh viễn. Còn loại rối thứ trước mắt cần phải bổ sung pháp lực định kỳ mới có thể duy trì hoạt động."
Ngư Thuần Băng vừa nói vừa ném một con rối xuống đất, chỉ nghe một âm thanh vang lên, những làn khói trắng chợt xuất hiện. Ngay sau đó, một người gỗ cao tới hai thước lập tức đứng trước mặt mấy người. Ngư Thuần Băng chỉ vào kia ngực người gỗ rồi nói như người ở trong nghề: "Thấy không, trước ngực của nó có một cánh cửa nhỏ chuyên dùng để tồn giữ pháp lực, cách một đoạn thời gian đều phải truyền pháp lực vào mới dùng được. Nếu là pháp sư, chúng ta có thể đích thân truyền pháp lực nhưng những bình thường mà mua con rối thì sẽ phải dùng tiền để Cố Tây Giang truyền pháp lực vào. Do đó, nếu hắn đã bán được một con, sau này sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát."
Ông chủ Ung bị Ngư tiểu thư dạy dỗ đến sửng sốt, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng hỏi: "Nhiều người muốn mua con rối loại này sao?"
"Những kẻ có tiền thích mua mấy con để khoe khoang, hiện giá một con trên thị trường nằm trong khoảng trên dưới ba mươi lăm vạn, nhưng chẳng dễ gì mua được."
Những lời của Ngư Thuần Băng làm người ngoài cuộc như Ung Bác Văn cùng Elle vân giật nảy mình. Một con ba mươi lăm vạn, một hộp này không phải ba trăm năm mươi vạn sao? Tặng một món quà như vậy còn chê ít? Chẳng qua Ngư tiểu thư không nhận ra sự kinh hãi của hai người mà tiếp tục trách cứ những lễ vật khác, nào là kim đan do Đan Đỉnh tông tặng có tỉ lệ không đủ, bí đồ phái Song Tu chẳng hay bằng phim con heo, nước khoáng của Trường Bạch môn không trong sạch, vân vân và vân vân... Nói tóm lại, Ngư Thuần Băng nói đến ruột để ngoài da nên làm ba người nghe sợ đến trợn mắt há mồm.
Cuối cùng Ngư tiểu thư tổng kết: "Aizzz, chúng ta ở một góc phía Đông Bác nên chẳng có môn phái lớn. Mà những môn phái nhỏ thì chỉ có thể tặng những thứ này mà thôi. Ta mở cả buổi chiều, chỉ thấy quần áo Nghê Thường của Phái Thải Thanh là đủ tiêu chuẩn."
Phái Thải Thanh là một môn phái chỉ thu phụ nữ và đi theo đường lối bổ luyện tinh hoa tự nhiên, sở trường của họ là may vá các loại bảo y, trụ sở chính vốn ở trong núi Đại Hưng An. Nhưng mấy năm nay, nhờ chưởng môn tân nhiệm Kỳ Manh Manh dẫn dắt ra khỏi thâm sơn, kiên quyết tiến thủ, mới xây dựng được hiệu quần áo Thải Thanh vang danh cả nước. Phái Thải Thanh chuyên thiết kế quần áo tầng lớp thượng lưu và minh tinh các kiểu nên đã dần có dáng dấp của cửa hàng quốc tế. Có thể nói hiện tại hiệu quần áo Thải Thanh đã trở thành một loại hàng hiệu để đánh dấu thân phận của xã hội thượng lưu. Còn nếu như ngươi không có một hai bộ quần áo hiệu Thải Thanh thì mặc cho gia tài có vài tỷ, cũng chẳng phải là người trong tầng lớp thượng lưu.
Quần áo Nghê Thường do các nàng tặng được chế từ nguyên liệu trong thâm sơn cùng cốc và dùng pháp thuật độc môn để may thành lễ phục dạ hội. Ngoại trừ hình thức hoa lệ, model tân tiến, khi mặc vào còn có công dụng tránh ma quỷ, tự động loại bỏ vật chất có hại với làn da trong không khí. Đây thật sự là một vũ khí bảo dưỡng dung nhan cho phụ nữ, từ trước đến nay phái Thải Thanh chỉ chế tạo ba kiện, giá cả mỗi kiện đều được đẩy lên trên trời, thậm chí còn hơn xa gia sản của Ung Bác Văn. Bởi vì phái Thải Thanh biết Ung Bác Văn có bạn gái nên mới cố ý tặng lễ vật này. Đồ vật quý giá như vậy nhưng đặt ở trong mắt Ngư tiểu thư cũng chỉ có thể đạt mức đủ tiêu chuẩn mà thôi.
Ngư tiểu thư ném hộp quà rồi chống nạnh nói: "Những người này quá keo kiệt, ai lại tặng toàn những thứ không hữu dụng như vậy chứ? Chẳng bằng giới thiệu vài mối làm ăn còn hơn. Hừ, chắc chắn vì đố kị thực lực hùng hậu của chúng ta nên cố ý không giới thiệu đây mà." Thật ra Ngư tiểu thư suy nghĩ quá cực đoan rồi, dù sao công ty vừa mới khai trương, không có việc làm cũng bình thường, huống hồ rất nhiều môn phái theo ngành nghề không liên quan đến cho thuê quỷ nên nói đố kị là hoàn toàn sai lầm.
Ung Bác Văn không nghĩ nhiều như vậy mà nói: "Đừng nóng vội, chúng ta mới khai trương, mọi người chẳng biết có công ty làm ăn như thế nào, chờ tin tức truyền ra ngoài, chắc chắn có mối làm ăn đến trước cửa. Đêm qua ta đã phát hơn một vạn tờ rơi khắp các hang cùng ngõ hẻm tại Xuân Thành. Chẳng lẽ không có một ai chịu tin?" Điều này không phải là khoác lác. Bởi sáng nay khi đi qua những buồng điện thoại, chỗ đợi xe buýt, cột điện, tấm chắn đường, đều có thể thấy tin rao vặt của "Công ty cho thuê quỷ hữu hạn".
"Không cần trông chờ vào tờ rơi hay quảng cáo mà phải dựa vào danh tiếng. Phi vụ đầu tiên luôn là phi vụ khó khăn nhất. Nhưng nếu làm tốt, thì tin tức sẽ truyền đi, chuyện làm ăn sẽ bắt đầu khấm khá." Lưu Ý cười nói: "Chẳng qua, ngươi không cần phải chờ lâu, bây giờ ta có mối làm ăn cho ngươi đây. Hiện một người bạn của ta đang kinh doanh khu nghỉ dưỡng với chủ đề kinh dị, chuyên cho những người buồn chán thích mới lạ tới nghỉ dưỡng, nhưng hiệu quả ma quái ở đây không được thành công cho lắm, nên chuyện làm ăn cũng không được tốt. Ngày hôm qua, hắn vừa gọi điện thoại cho ta và nói cần thuê mấy con quỷ để vừa biến nơi này thành nhà ma thật vừa hù dọa những du khách gan dạ. Thấy thế nào, đây là lễ vật ta tặng ngươi nhân dịp khai trương đấy!"
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK