• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
"Thiên Sư... Thiên Sư đại nhân, Thiên Sư đại nhân."

Lão quỷ ló đầu ra ngoài hành lang, rồi bỗng hô lên một tiếng nhè nhẹ. Bấy giờ, Ung Bác Văn vừa giống con ruồi không đầu đang mon men khắp các khu bệnh ở lầu ba, vừa giống một tên trộm đang mò đường trong đêm tối.

Nghe được tiếng gọi của lão quỷ, hắn lập tức chạy tới, bất chấp tất cả giơ tay chộp lấy nó, quát khẽ: "Ngươi chạy đến đây làm cái gì hả? Cái bình kia đâu rồi? Những con quỷ khác nữa, chúng đâu rồi?" Nếu xét theo lẽ thường, người thường há có thể bắt được quỷ, dầu là Thiên Sư cũng không hề ngoại lệ, sở dĩ Ung Bác Văn có năng lực bắt quỷ là bởi vì trong tay nắm giữ phong ấn của đám quỷ, nên khi chộp vào thân thể của con quỷ, cũng tựa như bàn tay mang một chiếc găng đầy đinh nhọn mà chộp vào người bình thường, cái cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.

Lão quỷ đau đến mức hai hàm răng tê dại, nhưng nó không dám dãy giụa mà chỉ gượng cười: "Thiên Sư, cái bình ấy không sao cả, Bông đại nhân đã tự mình trông chừng nó, những con quỷ khác cũng đều thành thật ở lại đó nên không chạy đến đây. Ta đến đây là để báo tin cho ngài, Bông đại nhân cũng định đến chỗ ngài nhưng khổ nỗi phải lo lắng cho cái bình ấy, không thể rời khỏi, thế nên buộc lòng ta phải đi thay."

Nghe tin cái bình không sao, trong lòng Ung Bác Văn liền nhẹ nhõm, thở phào một hơi, hắn mới buông lão quỷ ra. Trong phút chốc liền cảm thấy xấu hổ khi đã trách oan nó, bất giác cười gượng: "Hì hì, sao ngươi không nói sớm." Ngụ ý lão quỷ cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

"Ta cũng muốn nói dưng mà ngài có cho cơ hội nói đâu." Lão quỷ nén giận, tuy trong lòng "ai oán" không thôi nhưng lại không dám nhắc đến, chỉ nói tiếp: "Ngài mau theo ta, cái bình ấy đang ở trong phòng vệ sinh." Dứt lời, chẳng hề để ý đến Thiên Sư, nó liền vội vàng bay về nhà vệ sinh.

Lúc này, tâm tình của Ung Bác đã thả lỏng nên khi theo sát sau lưng lão quỷ cũng không có áp lực gì, chỉ toan lấy lại cái bình, rồi lại nghĩ làm sao để tận dụng cơ hội được ở cùng một đêm với bạn gái. Phải biết hai người họ chẳng những là thanh mai trúc mã mà từ nhỏ cũng đã rất thân thiết, nhưng hơn hai mươi năm qua vẫn chưa từng có cơ hội qua đêm với nhau.

Nhưng khi vào đến cửa nhà vệ sinh, Ung Bác Văn không khỏi giật mình hoảng sợ.

Một nam tử gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đang nằm sóng soài trên nền nhà, trong tay cầm một cái bình ngọc, mà con Bông chồm lên người gã mà liếm láp, dù thấy có người đến nhưng người này vẫn bất động, chỉ có thể nhẹ nhàng rên lên một tiếng.

Tình cảnh này thật sự là quái dị.

Ngẫm lại xem, nửa đêm, trong buồng vệ sinh, một người đàn ông nằm bất động, một con mèo đen đang ngồi trên mình gã, mọi người xem đó có giống mấy tình tiết trong ba cái phim kinh dị không?

"Chuyện này là sao, ngươi bị gì vậy?" Ung Bác Văn nhìn người kia rồi hỏi một tiếng.

Quỷ giết người, đây là một tội không nhỏ, lão quỷ còn muốn bình yên chuyễn thế đầu thai, nếu giờ mà dính phải cái tội này... Nghĩ đến đấy, nó sợ đến mức co rụt cả người, vội vàng giải thích: "Không phải ta, không phải ta."

"Không phải ngươi, chẳng lẽ là Bông?" Ung Bác Văn lo lắng, bước lên phía trước, hắn đưa tay sờ thử mới phát giác tuy người này chỉ còn thoi thóp, nhưng vẫn còn sống, mới nói: "May mà chưa chết."

"Hình như bệnh tim tái phát, vừa rồi khi ta đi ra thì thấy tên này đã té xỉu ở đây." Lão quỷ cũng không dám nói người nọ bị nó dọa nên mới ngất đi: "Chắc chắn gã muốn trộm bình ngọc..."

"Được rồi, ngươi vào đi. Ta còn phải nhanh trở về phòng bệnh." Ung bác văn một tay nhặt lên bình ngọc, một tay ôm lấy con mèo, liếc nó một cái, ý muốn bảo nó không cần lảm nhảm chi cho mất thời giờ.

Lão quỷ tự nhiên thức thời, ngoan ngoãn đi đến, định chui vô bình ngọc.

Ngay lúc này, dị biến nổi lên.

Một tiếng nổ vang lên giòn giã, một đồ vật hình ống phá tan cửa kính rồi bay vào, rơi xuống mặt đất, lặng lẽ vỡ ra, từ từ tỏa ra ánh sáng xanh lá cây.

Ở trong quầng sáng, thân thể lão quỷ dần trở nên rõ ràng, vô số tia sáng màu xanh bồng bềnh trôi xung quanh người nó, giống như một đóa hoa lửa đang bay múa.

"Đây là vật gì?"

Một người một quỷ hoàn toàn ngây ngẩn, bất giác nhìn nhau rồi cùng hỏi một câu.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, lúc này toàn bộ cửa sổ chia năm xẻ bẩy, vụn thủy tinh rơi lả tả trong không trung.

Một dáng người vụt qua rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất mà không phát ra một tiếng động, một tia sáng màu hồng từ trong ngực hắn bắn ra, bắn thẳng vào giữa trán của lão quỷ.

Ung Bác Văn trợn trắng con mắt, hắn thấy rõ ràng người vừa phá cửa sổ nhảy vào mặc đều một thân quần áo màu đen từ trên xuống dưới, ngay cả cái bao tay và giày cũng đen nốt. Trên mặt người này đeo kính nhìn đêm lấp lánh ánh sáng xanh lá, tóc buộc đuôi ngựa ở sau ót, cái đuôi ngựa này hiện đang vung vẩy. Tuy nhiên, trên tay người nọ lại ôm một khẩu súng tự động, đặt ở phía trước kính nhìn đêm. Tia laser màu đỏ trên nòng ngắm của khẩu súng cũng đang phát sáng.

Chỉ là giờ phút này, đèn trong nhà vệ sinh sáng trưng, người này ăn mặc như vậy, không khỏi có phần ngu ngốc. Ai lại đi đeo kính nhìn đêm dưới ánh đèn chứ?

Tóm lại đây là ai? Bộ đội đặc chủng? Phần tử khủng bố? Hay tội phạm quốc tế? Chẳng lẽ người bị bệnh mộng du?

Ung Bác Văn ngây người một lúc, người tới thì suy nghĩ gì đó, rồi một tiếng "phịch" vang lên, một ánh sáng hồng xì ra từ trong họng súng. Chỉ trong chốc lát, hào quang này bay đến trước người lão quỷ, sau đó nhanh chóng mở rộng và hóa thành một tấm lưới bằng chất liệu ánh sáng. Trên mạng lưới, ánh sáng trắng lập lòe, thì ra đó là một tấm bùa cỡ lớn.

"Thiên Sư, cứu ta!" Lão quỷ phản ứng thật nhanh, vừa thấy tấm lưới mang theo lá bùa khổng lồ, liền biết sự việc không ổn, thoáng cái đã trốn ra sau lưng Thiên Sư đại nhân.

"Tên này cũng là đồng nghiệp trong nghề?" Ung Bác Văn hoài nghi trong lòng, theo hắn thấy, kẻ trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như là đồng nghiệp trong nghề. Nhưng do tấm lưới có lá bùa cực lớn thật giống như nhãn hiệu trên quần áo làm việc, bởi vậy hắn muốn không tin cũng khó.

Lúc trước, khi Ung Bác Văn nhìn thấy Lưu Ý đùa giỡn nữ đệ tử, hắn cũng cảm giác vị đại sư Phong Thủy này quả thật đã rửa mắt cho hắn một lần. Tuy nhiên, đến buổi tối hôm nay, Ung Bác Văn mới biết cái gì là người giỏi còn có người khác giỏi hơn, người biến thái càng có người còn biến thái hơn.

Dù tâm tư trong lòng là vậy, thế nhưng động tác của Ung Bác Văn lại không hề đắn đo do dự. Bấy giờ, hắn phi thân tiến lên, đưa tay nắm lấy lưới ánh sáng kia. Chỉ là, Ung Bác Văn liền cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng rực, hệt như đang chộp lấy ánh lửa trên ngọn nến, và cùng với đó là một chút đau đớn. Đến khí nhìn lại bàn tay, tấm lưới ánh sáng đã biến mất như ảo ảnh, rốt cuộc vẫn không bắt được thứ gì.

"Đây không phải là bùa chú tạo ra ảo giác đấy chứ?" Ung Bác Văn nao nao, trong đầu nhanh chóng rà lại những điển tịch có liên quan, nhưng cũng không tìm được bất cứ đạo thuật nào tương tự.

"Né ra." Người tới trầm giọng quát khẽ, bay lên tung một cước, có ý muốn đá bay hắn.

Ung Bác Văn không tránh không né, chỉ hơi nghiêng người, rồi đột ngột vọt tới trước ngực người nọ, hai tay chụp lấy hai tay đối phương, ra sức tách ra hai bên, cùng lúc đó vội vàng đẩy tới. Chính vì vậy, hai người áp sát vào nhau, thân bất do kỷ mà phải liên tiếp bước lui, cho đến khi lưng chạm tường, mới có thể ngừng lại.

(Thân bất do kỷ: Thân thể không chịu hành động theo ý muốn)

Người nọ đã bị chế ngự cả hai tay nên quát một tiếng, xem chừng đã phẫn nộ. Chỉ thấy một cái đầu gối đang phóng đến giữa háng của Ung Bác Văn, thân thể người nọ thì khom lại, muốn thoát khỏi tình trạng bị động hiện tại.

Ung Bác Văn phản ứng cực nhanh, chân của đối phương vừa mới nâng lên, hắn liền dẫm một chân xuống, cùng lúc đó, chân còn lại xoay vòng ra sau, thân người đẩy mạnh về phía trước, một mực đè đối phương lên trên tường.

"Á..." Người nọ kêu thảm bằng giọng trầm thấp, âm thanh trong trẻo, dễ nghe.

Ung Bác Văn nghe đến đây, không chỉ có cảm giác êm tai, mà cảm giác quen tai còn rõ ràng hơn. Dường như hắn đã nghe giọng nói này ở nơi nào. Vừa thấy nao nao, Ung Bác Văn cẩn thận nhìn kỹ, chỉ thấy phía sau cặp kính rộng lớn, chính là một khuôn mặt trắng nõn, mũi cao, miệng anh đào. Bấy giờ, Ung Bác Văn của chúng ta liền ngẫm lại xem mình đã gặp khuôn mặt này ở nơi nào.

Hắn đang suy nghĩ, người nọ đã gầm rú: "Sắc lang chết tiệt, thả ta ra."

Ầy... Biệt danh này rất quen thuộc.

Ung Bác Văn tính cách hơi hướng nội, lại là người nghiêm chỉnh, trong lịch sử hai mươi năm cuộc đời, chỉ có một chỗ bẩn, đó là lúc bị một cô gái mắng mình là sắc lạng, hơn nữa còn mắng ngay bay ngày ban mặt.

"Ngư Thuần Băng!" Ung Bác Văn thốt lên. Lúc này, người nọ cúi đầu, nâng kính nhìn đêm lên trên đỉnh đầu, kính nhìn đêm liền từ mắt chuyển đến trán, cùng với đó là một đôi mắt đen nhánh ngập tràn lửa giận.

Quả nhiên là tiểu nha đầu kia.

Ung Bác Văn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ gặp lại cô bé này nhanh đến như vậy. Bấy giờ, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng không khỏi có cảm giác kỳ lạ, hai người gặp nhau hai lần, đều trong hoàn cảnh rất "đặc biệt", lần đầu là lúc mất điện trong thang máy, hồi thứ hai là lúc nửa đêm, trong nhà vệ sinh nam, hơn nữa đều đánh nhau trong khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Mau buông ta ra!" Ngư Thuần Băng giãy dụa thân thể, nàng vốn đang cố hết sức để đè nén âm thanh, nhưng rốt cuộc cũng phải nâng lên vài mức.

Ung Bác Văn bị quát, mới phục hồi tinh thần, giờ đây, hắn mới để ý đến tình trạng xấu hổ giữa hai người.

Thân thể của Ung Bác Văn đang đè trên thân thể mềm mại, có lồi có lõm của Ngư Thuần Băng. Hai tay thì đè hai tay của nàng lên trên vách tường, mà quan trọng hơn cả chính là, chân hắn đang dẫm lên chân ngọc đẹp đẽ của người ta! Vì Ngư Thuần Băng vừa mới giãy dụa nên thân thể mềm mại càng cọ sát với từng bộ vị trên người hắn. Ầy, cảm giác thật sự không tệ à nhà.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Ung Bác Văn vừa lui về phía sau vừa xin lỗi liên tục.

Người vừa bị tổn thất nặng nề, Ngư Thuần Băng, nhìn thấy Ung Bác Văn lui lại, lập tức cầm súng lên, chỉa họng súng tối om về phía sắc lang hung ác.

(Sắc lang là một câu mắng của người Tung, câu này đồng nghĩa với dê xồm của chúng ta)

Ung Bác Văn phản ứng cực nhanh, vừa nhận ra Ngư Thuần Băng giơ súng lên, lập tức chụp lấy nòng súng, quay người xoay lưng về phía đối phương, sau đó mới dùng khuỷu tay chế ngự hung khí. Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng đã bị Ung Bác Văn dễ dàng đoạt lấy.

"Ngươi!" Ngư Thuần Băng không thể kìm cơn tức được nữa, thấy mình không thể làm gì được Ung Bác Văn, đã vậy trước mặt lại chính là bả vai của đối phương, vì vậy liền cắn lên trên đó một miếng.

Ung Bác Văn kêu thảm, thân thể lui mạnh về phía sau, lại tiếp tục đè Ngư Thuần Băng lên trên bức tường.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK