Là em đây, bao giờ em có thể gặp lại anh?
- Sao vậy, có phải là muốn rồi không?
Hướng Nhật vô lại trả lời người bên kia điện thoại.
- Đáng ghét, em vẫn còn đấy nhá. Đâu thể tùy tiện nói cho là cho. Hứ! Anh mà nói như vậy em sẽ giận đấy.
Phương Nghi mắng yêu, không giận cũng không vui.
- Ơ anh phải xem thử mới biết được.
Hướng Nhật cười hắc hắc.
- Lưu manh dâm đãng. Không nói chuyện tử tế em cúp máy nè.
Phương Nghi nói là làm, cúp máy luôn.
Hướng Nhật á khẩu. Cô nàng này hôm nay đến tháng hay sao mà tính tình bỗng chốc thay đổi 180 độ. Mới hôm qua còn nói yêu say đắm mà hôm nay giận hờn chẳng lý do. Hướng Nhật quyết phải dạy nàng một bài học, nếu không sau này hắn sẽ bị cưỡi lên đầu mất. Hắn gọi lại số khi nãy nhưng người bắt máy không phải là Phương Nghi mà lại là một người đàn ông:
- Tiểu Hướng là ta đây.
- Trần Thượng tướng ư, ngài sao lại...
Hướng Nhật thêm một lần nữa á khẩu.
- Chuyện này...
Trần Thượng tướng ngập ngừng nhìn ngang liếc dọc rồi nói nho nhỏ:
- Thật ra cô nàng của cậu là giận cá chém thớt. Mới sáng ra đã đến trụ sợ gặp ai là mắng chửi người đó. Đến cả ta... "e hèm" - Tiếng của Phương Nghi -... mà thôi không có gì. - Trần Thượng tướng đổ mồ hôi lạnh, đàn bà thật sự là chúa của muôn loài, một khi họ tức giận thì tốt nhất chớ đụng vào. - Cậu mau đến đây đi, chúng ta có chuyện gấp.
- Không phải ngài muốn bảo tôi đi làm nhiệm vụ đấy chứ?
Hướng Nhật thở dài, mới sáng sớm đã gặp đủ thứ chuyện.
Thượng tướng ngượng ngùng cười sặc sụa để che đi nỗi khó xử:
- Chuyện này thật khó xử, nhưng trên đường vận chuyển đến cơ sở thí nghiệm chúng ta bị bọn khủng bố tấn công và bị mất một viên đá có chứa năng lượng vô hạn được tìm thấy trong tàn tích của thiên thạch.
- Chỉ là một viên đá, tùy tiện tìm vài đặc vụ là giải quyết được mà.
Hướng Nhật cau mày, nhưng cũng tỏ ra tò mò về viên đá.
- Vậy là cậu không biết rồi. Viên đá này có chứa nguồn năng lượng điện đủ cho cả thế giới dùng trong vài triệu năm. Và nếu nó được dùng làm năng lượng cho vũ khí hạt nhận thì có thể phá hủy mọi thứ. Đây là viên đá nằm trong lõi thiên thạch đã va trạm vào Trái Đất vài triệu năm trước. Đương nhiên đó chỉ là tầm quan trọng của viên đá, vấn đề chính là tụi khủng bố đã biến mất ở một địa điểm. Nói chính xác là chúng tôi có gắn thiết bị định vị vào hộp đựng viên đá nhưng khi đến khu vực tam giác quỷ Bermuda thì hoàn toàn mất dấu. Đó là nơi con người không thể lại gần.
Trần Thượng tướng nói với vẻ kinh hãi. Hồi còn trẻ từng lái máy bay qua khu vực đó và rõ ràng ông nhìn thấy vài chiếc máy bay bay cùng mình chỉ là những chiếc máy bay ấy đã mất tích từ nhiều năm trước tại chính vùng biển này. Rồi bỗng dưng ông rơi vào điểm mù, có tiếng người la hét trong ra đa, là tín hiệu của những chiếc máy bay kia, họ bảo bay lên, bay lên, trong lúc hoảng loạn ông bèn làm theo và khi thoát khỏi điểm mù ông mới biết ở bên dưới là một đám mây điện tích khổng lồ. Nếu rơi vào đó thì chỉ chưa đến mười giây cả cái máy bay sẽ tan tành. Sau đó ông cố liên lạc theo tín hiệu rada để tìm những người kia nhưng không thể. Đó là một hiện tượng bí ẩn, một nơi kỳ quái không dành cho con người.
- Không đi!
Hướng Nhật thẳng thừng cự tuyệt.
- Ngài muốn tôi đi tự sát à?
Đó là nơi con người chưa biết gì, Hướng Nhật có ngu cũng không lao đầu vào.- Ta biết, ta cũng không có ý bảo cậu đến quá gần. Ta chỉ muốn cậu do thám xung quanh khu vực để tìm manh mối. Dù sao đó cũng là nơi rất nguy hiểm, chỉ có cậu mới lại gần được.
Trần Thượng tướng thương lượng. Nếu có thể lại gần được thì có lẽ sẽ tìm ra chút manh mối về bọn khủng bố.
- Thôi được rồi, tôi sẽ giúp ngài.
Hướng Nhật thầm nghĩ, viên đá có giá trị lớn như vậy, mình lại tình nguyện giúp cho quốc gia, quốc gia cũng sẽ không bạc đãi mình, vụ này kiểu gì cũng lời vài tỉ mỹ kim. Với lại hắn muốn nhìn thấy viên đá, đương nhiên chuyện tò mò về viên đá hắn sẽ không ngu mà nói ra, kẻo lại bị xem là có ý đồ bất chính. Chơi với bọn chính trị cũng phải cẩn thận.
Trần Thượng tướng cười hớn hở:
- À ta quên nói với cậu, Phương Nghi cũng sẽ đi cùng với cậu.
- Không được! Như vậy rất nguy hiểm!
Hướng Nhật cười khổ, bình thường làm việc nguy hiểm hắn chỉ muốn đi một mình.
Trần thượng tướng có nỗi khổ khó nói:
- Cô ấy muốn đi ta không cản được.
- Vậy nàng giận cá chém thớt là vì vụ này.
- Ừ, cậu đi mà giải thích.
Vừa nói xong đầu giây bên kia đã vang lên giọng nữ đanh thép:
- Hướng Quỳ, anh dám từ chối tôi hả?
- Nơi đó rất nguy hiểm nếu em tới anh sợ em sẽ bị thương.
Hướng Nhật dùng lời ngon ngọt ngăn cản.
- Em không sợ, với lại có anh ở bên em sao có thể bị thương được.
Phương Nghi bỗng dịu dàng, nói giọng nói ngọt ngào.
- Em thật cứng đầu. Có thể cho anh biết vì sao em muốn tới nơi đó không.
- Thật ra thì đó là nơi mà một con tàu cướp biển đã mất tích hàng trăm năm trước, trên con tàu có một báu vật là chiếc chìa khóa phượng hoàng hay còn gọi là Vô Địa trâm.
Phương Nghi kích động nói.
- Cái gì!!!
Hướng Nhật hét lên kinh ngạc.
- Vô Địa trâm? Liên quan gì đến địa chất à?
- Gần như vậy, đó là cây trâm ban cho người ta sức mạnh của không gian. Có thể dịch chuyển tức thời, làm chủ các chiều không gian.
- Lẽ ra anh sẽ không hứng thú nhưng vì em thích nên anh sẽ chiều em. Mà này, em chuẩn bị chịu phạt đi.
Hướng Nhật cười hắc hắc rồi cúp máy đầy bí ẩn. Để lại Phương Nghi cau mày, không biết lời cuối cùng lưu manh nói là ý gì, mình làm gì sai à? Phạt cái gì mới được chứ? Hắn lại muốn làm trò xấu xa gì nữa?