Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau,cô gái đáng yêu quay lại, tuy nhiên lần này còn có vài nhân viên phục vụ khác của nhà hàng đi cùng, trên tay mỗi người đều bưng đồ ăn, chưa đến gần, cũng đã có thể ngửi thấy mùi thơm kích thích vị giác tỏa ra bốn phía, hiển nhiên là đồ ăn được làm "ưu tiên" cho Hướng Nhật đã xong.

Hướng Nhật mỉm cười nhìn cô gái đáng yêu, cô nàng này xem ra vẫn biết giữ chữ tín, nhưng không ngờ đáp lại hắn là một cái trừng mắt của nàng:

- Tên lừa đảo!

- Tên lừa đảo?

Hướng Nhật chết ngất, không biết có phải tai mình nghe nhầm không nữa, mình có trêu chọc gì cô nàng này đâu cơ chứ.

- Lâm Đại tiểu thư, cô có nhầm không? Sao tôi lại là tên lừa đảo được?

- Còn nói không phải!

Cô gái đáng yêu nghiến răng nghiến lợi.

- Ta vừa mới đi hỏi ba ta, miêu tả hình dáng của ngươi xong, ông liền nói là không quen người bạn trẻ tuổi nào trông như ngươi, còn nói ngươi không phải tên lừa đảo à!

Nhìn điệu bộ đối phương cứ như là muốn cắn mình một phát, Hướng Nhật rốt cuộc đã biết vấn đề nằm ở đâu , không ngờ cô nàng này lại đột nhiên có hứng đi hỏi chuyện ông chủ Lâm, thật đúng là ngoài dự liệu mà.

- Sao, không phản bác nữa đi? Ngươi là tên lừa đảo , nhất định là nghe được từ đâu đó chuyên ông chủ nhà hàng này họ Lâm nên tính đến lừa ăn lừa uống. Hừ, nếu không phải nể ngươi cũng là người Hoa, ta đã sớm gọi người đuổi ngươi ra ngoài.

Cô gái đáng yêu rất phẫn nộ, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Hướng Nhật lại không biết nên giải thích như thế nào, đang lúc bí thì Alice bên cạnh hắn lên tiếng bênh vực:

- Tiểu muội muội, sao em có thể nói lung tung như thế, tại sao lại gọi Jack là tên lừa đảo?

Cô gái đáng yêu nhìn lướt qua cô nàng xinh đẹp gợi cảm Alice, có lẽ là không có thói quen giao tiếp với người ngoại quốc, lại quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng.

- Hắn gạt ta, nói là quen biết ba ta, chẳng lẽ không phải là tên lừa đảo sao? Nếu không phải thế, còn lâu ta mới bố trí cho hắn ngồi ở đây.

Ý của mấy lời này đã rất rõ ràng, nếu như không phải Hướng Nhật lấy cớ là quen biết ông chủ nhà hàng thì vị trí dùng cơm thanh nhã giống như vầy sẽ không được dành cho hắn.

Alice không chấp nhận cho người khác nói "Vị hôn phu" của mình như thế.

- Vậy sao em biết Jack không quen ba em? Có khi là ba em đã lớn tuổi, nhất thời nhớ không ra thì sao?

- Chị??? Tôi không nói chuyện với chị.

Cô gái đáng yêu là một người yêu ghét phân minh, khi nghe cô gái ngoại quốc xinh đẹp kia nói ba mình như vậy, nàng đương nhiên không muốn để ý tới đối phương nữa, quay sang nhìn Hướng Nhật, nói:

- Ăn nhanh đi, còn nữa , tiền cơm cũng sẽ không bớt cho người một xu nào.

Vừa mới nói xong, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng sang sảng mà uy nghiêm:

- Hồ đồ!!!

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nhân có phàn mập mạp đi tới, trên người mặc một bộ âu phục tinh xảo, nhưng vẫn nhìn rõ cái bụng phê hơi hơi nhô ra, trông khá là buồn cười. Nhưng sắc mặt lại nghiêm túc, gây cho người ta cảm giác khác hẳn với bề ngoài, vừa nhìn đã biết đấy là một người nói năng thận trọng.

Mắt Hướng Nhật hơi híp lại, hắn nhận ra đối phương, người đàn ông trung niên nhân có phần mập mạp này đúng là ông chủ Lâm của nhà hàng Trung Quốc này – Lâm Thiên Uy.

- Ba!

Cô gái đáng yêu vốn đang có vẻ mặt khó chịu, vừa thấy người đàn ông trung niên mập mạp xuất hiện, nhất thời giống như chuột gặp mèo, thái độ bực bội lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ láu lỉnh dễ thương.

- Nhìn xem con giống cái dạng gì, khách dù thế nào cũng là khách, sao con có thể nói với khách nhân như vậy?

Nói xong, ông chủ Lâm đổi giọng, quay sang đám người Hướng Nhật:

- Chư vị, thật ngại quá, con gái tôi hay thích làm càn, rất xin lỗi. Để bày tỏ thành ý, bữa cơm này tôi mời, coi như là nhận lỗi với các vị.

Cô gái đáng yêu nghe thế liền tỏ vẻ không vui, định xen miệng vào, nhưng bị ông chủ Lâm trừng mắt ngăn lại.

Trên thực tế, Lâm Thiên Uy cũng biết tính tình con gái mình như thế nào, vừa rồi khi nó tới hỏi, ông chỉ trả lời đại cho qua chuyện. Nhưng ở trong phòng nghĩ một hồi, lập tức biết rằng lời của mình có thể sẽ khiến con gái làm ra chuyện gì, cho nên vội vã đuổi theo ra đây. Quả nhiên nhìn thấy con gái đang phát cáu với cái người tự nhận là "Quen biết" mình, Lâm Thiên Uy vội vàng chạy tới hoà giải. Trong làm ăn cần chú ý một điểm, đó là không nên đắc tội với người ta, nhất là với những người có thân phận và bối cảnh. Mặc dù Hướng Nhật và Alice không gây sự chú ý cho người khác cho lắm, nhưng ở đây còn có nữ hoàng, không chỗ nào trên người nàng không tỏa ra khí chật cao quý, hơn nữa lúc nào cũng kè kè bảo tiểu bên cạnh. Ánh mắt của Lâm Thiên Uy rất tinh tường, chỉ liếc một cái đã nhìn ra đối phương không phải người tầm thường, đương nhiên không dám thất lễ.

Hướng Nhật thấy thật ngại ngùng, hắn vốn vô cùng bội phục cách đối nhân xử thế của ông chủ Lâm, phát đạt rồi cũng vẫn không quên những người đồng hương đến từ tổ quốc xa xôi ngàn dặm của mình, điều này không phải ai cũng có thể làm được. Giờ thấy đối phương xin nhận lỗi với đám người mình, vội vàng đứng lên.

- Ông chủ Lâm , ông thật quá khách sáo rồi, thật ra đều là do tôi nói không được rõ ràng, không phải lỗi của Lâm tiểu thư.

- Tiểu huynh đệ không cần phải nói như vậy, cậu như thế chỉ làm hư con bé.

Ông chủ Lâm vội vàng xua xua tay, nói với vẻ oán giận.

Cô gái đáng yêu rắt tức giận, vốn đã rất khó chịu về chuyện “tên lừa đảo” Hướng Nhật lừa mình là quen biết ba, giờ thấy đối phương chiếm được tiện nghi rồi còn ra vẻ này nọ, nếu không phải có phụ thân uy nghiêm ở đây, nàng đã sớm đứng ra nói chuyện phải trái cùng đối phương.

Hướng Nhật trong lòng có chút buồn cười, thấy cô nàng này cứ trợn mắt với mình, hắn giả vờ như không thấy, nói với Lâm Thiên Uy:

- Đúng rồi, ông chủ Lâm, lần này tôi đến là thay mặt gia huynh vấn an sức khỏe của ông.

Hắn biết ông chủ Lâm là người mê võ hiệp, rất thích dùng cách nói chuyện cổ đại, cho nên Hướng Nhật cũng nhắm vào điểm này để gây ấn tượng tốt.

- Ồ? Không biết lệnh huynh là?

Lâm Thiên Uy cũng giật mình, ban đầu còn tưởng rằng đối phương lợi dụng tên tuổi của mình kiếm chút tiện nghi, không ngờ đối phương thật sự quen biết mình.

Thực ra ông ta nghĩ như vậy cũng khó trách, dù sao ở phố người Hoa ông ta cũng được xem như có chút tên tuổi, hàng năm đều có người tự nhận là quen biết ông đến xin nương tựa, Lâm Thiên Uy đương nhiên sẽ không đuổi bọn họ đi. Trên cơ bản, chỉ cần yêu cầu của những người tới không quá khó khăn, ông đều có thể cho họ một vài chỗ tốt. Dần dà, người đến xin xỏ càng ngày càng nhiều. Lâm Thiên Uy ngại phiền phức, bèn giao hết chuyện làm ăn của mình cho con trai quản lý. Nhưng không ngờ số người tới vẫn không hề giảm đi.

Vừa rồi sở dĩ cô gái tức giận như vậy, chính là vì tưởng Hướng Nhật giống như loại người kia, đương nhiên không thể nói lời gì hay ho. Đấy là nàng còn nghĩ đến cách đối nhân xử thế ngày trước của ba, không muốn danh dự của ba bị tổn thất gì, nếu không nàng đã sớm đuổi người đi rồi.

Hướng Nhật nhắc:

- Gia huynh họ Hướng, mấy năm trước còn thường xuyên đến chỗ của ông dùng cơm.

- A, thì ra là huynh đệ của Hướng tiểu huynh.

Ông chủ Lâm tỉnh ngộ, đồng thời dáng vẻ có chút kích động.

Nói đến vị "Hướng tiểu huynh" kia, Lâm Thiên Uy có ấn tượng rất sâu sắc, không chỉ bởi vì đối phương rộng rãi hào phóng, quan trọng hơn là đã từng giúp ông một việc lớn. Với tính cách "chịu ơn một giọt nước, báo đáp cả dòng sông” của Lâm Thiên Uy, đương nhiên sẽ không quên một ân tình như vậy.

Cô gái đáng yêu mở to hai mắt, nàng không ngờ tên lừa đảo này lại thật sự có chút quan hệ với ba mình. Nhìn vẻ mặt kích động của ba, dường như quan hệ còn rất tốt.

Nhờ thân phận “huynh đệ của cố nhân”, lúc này Lâm Thiên Uy không còn coi Hướng Nhật là người ngoài nữa, nếu nói vừa rồi chỉ là khách sáo với đối phương, vậy giờ đây nói chuyện đã có vẻ nhiệt tình hơn nhiều.

- Đúng rồi, đã lâu lắm rồi không gặp Hướng tiểu huynh, không biết hiện giờ cậu ấy thế nào ?

- Gia huynh đã qua đời vài năm trước.

Hướng Nhật trầm giọng nói.

Mặt ông chủ Lâm biến sắc, sau đó thay bằng vẻ bi thương, xem ra không phải làm bộ, mà là thật lòng thật dạ, ông thở dài nói:

- Thật đúng là ông trời đố kị anh tài.

Nói tới đây, dừng một chút rồi lại tiếp tục:

- Cậu tới đây, chắc là vì Hướng tiểu huynh có kể với cậu về chỗ này?

Hướng Nhật đáp:

- Đúng vậy, gia huynh thường nhắc tới chỗ này, cho nên khi đến Mỹ, tôi định đích thân đi xem một chút.

- Xem ra, Hướng tiểu huynh vẫn chưa quên người bạn vong niên này.

Ông chủ Lâm lại thở dài một hơi, bỗng nhiên nói với Hướng Nhật:

- Đúng rồi, cậu cũng vừa tới New York phải không? Vậy ở chỗ tôi luôn đi, tôi lập tức cho người bố trí chỗ ở cho cậu, có gì khó khăn cũng có thể tìm tôi hỗ trợ.

- Không cần đâu, lát nữa tôi còn muốn đi tìm Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch.

Hướng Nhật trong lòng rất là cảm động, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của ông chủ Lâm.

- Vậy cũng tốt, bọn họ đều là sinh tử chi giao của Hướng tiểu huynh, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho cậu. Nhưng có gì khó khăn, cậu cũng có thể nói với tôi một tiếng, cái khác không dám nói, chứ ở phố người Hoa này, lời nói của tôi coi như có chút trọng lượng.

Ông chủ Lâm vỗ ngực nói .

- Nhất định, nhất định rồi!

Hướng Nhật đáp luôn miệng.

Lâm Thiên Uy lúc này mới gật gật đầu, quay sang nhìn mấy người nữ hoàng và Alice, hỏi:

- Mấy vị này là?

Hướng Nhật có chút xấu hổ, chủ yếu là hắn không biết nên giới thiệu cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim vẫn đang bám dính lấy người mình như thế nào, chỉ đành ậm ờ:

- Các cô ấy đều là bạn của tôi.

Lâm Thiên Uy mặc dù không rõ tại sao Hướng Nhật lại giới thiệu như vậy, nhưng nhất định là hắn có nguyên nhân gì đó, cũng không tiện truy hỏi, bèn nói với đám người nữ hoàng:

- Các cô đều là bạn của Hướng tiểu huynh, vậy cũng chính là bạn của tôi. Muốn ăn gì cứ nói thẳng với tôi, tôi kêu nhà bếp làm cho các cô, đảm bảo là món Trung Quốc chính gốc.

- Ông chủ Lâm khách sáo rồi.

Nữ hoàng dù sao cũng thường xuyên tham gia yến hội thượng lưu, đương nhiên là thành thạo trong giao tiếp, rất khách sáo gật gật đầu nói.

Alice mặc dù hơi bất mãn khi nghe "Vị hôn phu" giới thiệu mình như vậy, nhưng đứng trước ông chủ Lâm là người cùng "Vị hôn phu" nói chuyện hết sức thân thiết, nàng cũng dám không có sắc mặt khó coi, vừa niềm nở vừa lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ hòa hợp, ngay cả cô gái đáng yêu vừa rồi còn khó chịu với Hướng Nhật thì giờ phút này cũng lí nhí nói xin lỗi, thậm chí còn trò chuyện với Alice vốn là người vừa cùng nàng đối chọi gay gắt.

Tuy nhiên bầu không khí này cũng không duy trì được lâu, người phá hỏng bầu không khí đã tới.

Hơn mười người đồng thời bước vào nhà hàng Trung Quốc, đi đầu chính Trương Thế Gia Trương đại công tử, kẻ bị Hướng Nhật ở sau lưng đánh lén cho chảy cả máu đầu. Nhưng lúc này hắn đã băng bó xong vết thương trên đầu, thậm chí còn đội mũ để che lại. Đi theo sau hắn mười mấy đại hán mặc âu phục có thân hình cao to cường tráng, tất cả đều là người Hoa. Không để ý tới ánh mắt kinh dị của khách đang dùng cơm trong nhà hàng Trung Quốc, Trương Thế Gia dẫn theo bảo tiêu đi thẳng tới bàn của Hướng Nhật, mục đích hiển nhiên là muốn đòi lại khuất nhục vừa phải nhận ở nơi này.

- Có chuyện gì thế?

Lâm Thiên Uy đã sớm nhìn thấy đám người Trương thế gia, nhanh chóng tiến lên trước vài bước ngăn bọn chúng lại. Ông cũng biết đại thiếu gia của Trương gia, chỉ là không thân lắm mà thôi.Giờ phút này thấy đối phương hùng hùng hổ hổ dẫn người xông tới chỗ này, đương nhiên ông biết chắc là không có gì chuyện tốt. Bởi vì ông cũng chưa nghe kể lại chuyện đã xảy ra lúc nãy, cho nên cũng không biết vì sao vị đại công tử này của Trương gia lại có vẻ như muốn tìm ai đó tính sổ.

- Lâm thúc thúc.

Trương thế gia có phần trở tay không kịp, khó khăn lắm mới dừng lại được. Hắn cũng không ngờ ông chủ nhà hàng cũng xuất hiện ở chỗ này, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mặc dù Lâm Thiên Uy không sánh bằng Trương gia, ở phố người Hoa cũng không bao nhiêu thế lực. Nhưng Lâm gia quan hệ rất rộng, có rất nhiều người có quan hệ với ông chủ Lâm này. Chủ yếu nhất chính là cách đối nhân xử thế của ông chủ Lâm này, trong số những người từng được ông ta trợ giúp, có vài vị hiện nay đã trở thành nhân vật rất phong vân, ngay cả Trương gia cũng không dễ chọc vào. Tỷ như Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch, hai người mà giờ được cả phố người Hoa gọi là "Thần hộ mệnh", bọn họ là khó chọc vào vào nhất trong số những nhân vật khó chọc vào. Một khi đã cùng Lâm gia phát sinh xung đột, hai sát thần Du Tiểu Cường và Trương thái bạch chắc chắn sẽ không làm ngơ, như vậy cực kì bất lợi với Trương gia.

Giờ mình mang theo mười mấy bảo tiêu như thế này, trông rõ ràng là muốn đến nhà hàng người ta tìm người tính sổ, Trương thế gia trong lòng có chút thấp thỏm. Sau khi cân nhắc lợi hại, Trương Thế Gia dè dặt nói:

- Lâm thúc thúc, là như thế này, vừa rồi có người gây rối ở chỗ thúc thúc, còn đánh vỡ đầu cháu, thúc xem. . ..

Nói xong, tháo mũ xuống, lộ ra cái đầu quấn đầy băng gạc, rồi lại nói:

- Rất mong Lâm thúc thúc có thể làm chủ giùm cháu, để người của cháu mang kẻ gây rối đi.

Bởi vì e ngại Lâm gia quan hệ rộng, Trương Thế Gia cũng lựa những lời có lợi cho mình để nói. Đồng thời để lộ ra thương tích của bản thân, chính là để đặt mình vào thế bị hại.

- Ồ, không biết người cháu nói là ai?

Lâm Thiên Uy thản nhiên hỏi, ông đã sớm nhìn thấy Trương Thế Gia mang vẻ mặt oán hận hướng về phía Hướng Nhật , đương nhiên đã biết người gây rối kia là ai, nhưng ông lại giả vờ không biết.

Hướng Nhật là huynh đệ của ân nhân kiêm cố nhân, bất kể thế nào cũng thể để người ta mang đi, mà kể cả là một người bình thường dùng cơm ở chỗ của mình, cũng không thể tùy tiện để người ta nói mang đi là mang đi. Lâm Thiên Uy sở dĩ có được uy vọng rất lớn ở phố người Hoa, chính là nhờ vào sự trọng "Nghĩa khí" của mình, vì thế, cho dù có phải đối đầu với Trương gia cũng không ngại .

- Lâm thúc thúc, chính là hắn.

Trương Thế Gia không nhìn ra vẻ khác lạ của Lâm Thiên Uy, chỉ thẳng vào Hướng Nhật, vẻ mặt rất là căm giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK