Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên muốn cho bọn Hầu Tử tiễn hai cô nhóc về nhà, nhưng hai cô bé mè nheo chỉ muốn Hướng Nhật đưa về, hết cách Hướng Nhật đành tự mình đưa hai cô bé về nhà. Sau khi đuổi hai cô nhóc vào trong nhà, Hướng Nhật nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng. Cũng may hắn vốn rời giường lúc hơn chín giờ tối một chút cho nên cũng không buồn ngủ cho lắm, hơn nữa tinh thần cực kỳ sung mãn. Nhưng cứ như vậy thì lại khổ cho một nhóm bốn người theo dõi phía sau, bọn họ từ trưa đến giờ không được nghỉ ngơi, thay phiên nhau giám thị động tĩnh của "người nào đó", bây giờ một đám đều mệt mỏi, người bã ra.

Mà khi con người ta tinh thần chỉ cần hơi buông lỏng một chút sẽ khó tránh khỏi xảy ra chút vấn đề. Khi Hướng Nhật đưa cô nhóc thứ nhất về đến nhà thì hắn phát giác ra có chuyện không hay với mình, hình như mình vẫn bị người theo đuôi. Chờ khi hắn đi ra từ trong nhà của cô nhóc thứ hai thì cảm giác này càng thêm rõ rệt, Hướng Nhật không phải là người cẩu thả sơ xuất, hơn nữa đối với giác quan thứ sáu hắn cực kỳ tín nhiệm, nếu không cũng đã không thể tránh thoát làn đạn bị sát thủ bắn tỉa lần trước.

Cách nhà chỉ có hai ba dặm, trong một con phố hẻo lánh, Hướng Nhật đột nhiên dừng bước, hắn rất muốn biết người theo đuôi là thần thánh phương nào phái tới. Nếu như đối với bản thân có gì bất lợi, như vậy nhân cơ hội giải quyết cho xong, nếu như không phải, vậy mình cũng an lòng vui vẻ.

- Các ngươi đã theo ta thật lâu rồi, còn không xuất hiện gặp mặt nhau sao?

Hướng Nhật mở miệng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng hắn tin tưởng trên đường phố vốn đang yên tĩnh không một bóng người vào giờ này, người đi theo đuôi mình hẳn sẽ nghe được.

Đợi một hồi, Hướng Nhật phát hiện đối phương không muốn hiện thân, có chút không nhịn được nói:

- Nếu các ngươi không có ý định gặp mặt, ta đây không cần tháp tùng.

Vừa nói, Hướng Nhật vừa hướng tới phía trước đi tiếp, quả thật trong lòng hắn cũng thầm bội phục kỹ xảo theo dõi của đối phương, lâu như vậy mà bản thân mình cũng không biết đối phương chính xác ở vị trí nào, ngay cả trước, sau, trái, phải cũng không nắm rõ lắm. Điều duy nhất có thể giải thích đối phương chắc chắn thuộc loại bậc thầy chuyên gia trong chuyện truy tung giám sát người.

- Chờ một chút!

Đối phương rốt cuộc không nhịn được từ bên trong một cái hẻm nhỏ âm u bên trái phía sau đi ra.

- Ba người?

Ngay khi nhìn thấy đối phương có tới mấy người Hướng Nhật trong lòng không thể kìm chế run mạnh lên, là ba người tất cả, nhưng lại ở cùng một chỗ, tại sao mình lại không nhận ra chuyện này? Hướng Nhật không thể không coi trọng đối phương. Phải biết rằng, số lượng người theo dõi càng ít càng tốt, tốt nhất là một người, bởi vì ít người chẳng những dễ dàng cho công việc, hơn nữa xác suất bị phát hiện tương đối thấp hơn rất nhiều.

Dẫn đầu là một thanh niên đẹp trai mặc Âu phục, đeo một cặp kính mắt không gọng. Ở bên trái hắn là một thanh niên có chút quái dị với mái tóc màu đỏ đậm dựng đứng. Bên phải là một thanh niên cao chừng một thước chín, cơ nhục toàn thân nổi lên cuồn cuộn. Nếu như Hướng Nhật vô tình đụng phải một trong ba người cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng khi ba người hợp lại ở cùng một chỗ, Hướng Nhật liền có cảm giác quái dị kỳ lạ. Vốn ba tuýp người này khó có khả năng ở cùng một chỗ nhưng lại trớ trêu xuất hiện ở đây. Hướng Nhật trong lòng càng thêm phòng bị. Vì sự tình không tầm thường tất nhiên là yêu quái, đạo lý này hắn hiểu rõ. Hơn nữa việc hắn không nhìn ra đối phương có chỗ nào đặc thù, nhưng ba người lại tạo cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, y chang cảm giác Hướng Nhật tại Pháp khi nhìn thấy thanh niên da trắng cũng có thể dùng tay ấn và để lại dấu tay trên đồ vật kim loại nhưng cuối cùng bị hắn giết.

- Chúng ta biết nhau sao?

Hướng Nhật cẩn thận thử dò xét.

- Lần đầu tiên gặp mặt.

Thanh niên đẹp trai phía đối diện nói, trong giọng nói có một phong thái làm cho người ta không thể không tin phục lời mình:

- Mặc dù anh không nhận ra chúng tôi, nhưng chúng tôi lại nhận ra anh.

- A, vậy à?

Hướng Nhật ra vẻ kinh ngạc, điều này không nằm ngoài dự tính của hắn, nếu như trước tiên đối phương không tìm hiểu hắn rõ ràng thì còn theo dõi làm chi nữa? Hướng Nhật quyết định đi thẳng vào vấn đề:

- Mục đích của các anh là gì?

- Nếu như nói bảo vệ anh, anh tin không?

Thanh niên đẹp trai vừa cười vừa nói:

- Tôi tin!

Hướng Nhật trả lời khẳng định. Khi nhìn thấy đối phương ba người, Hướng Nhật cảm giác được bọn họ đối với mình dường như không có ác ý. Rồi khi đối phương vừa hỏi, Hướng Nhật trong nháy mắt nhớ lại sự kiện lúc giữa trưa cô nàng xinh đẹp kia muốn cài đặt dụng cụ nghe lén lên người hắn, hắn biết mục đích của đối phương không chỉ tới bảo vệ mình, sợ rằng giám sát mình là nhiệm vụ chính của họ

- Ha ha.

Người thanh niên đẹp trai hình như sớm đã biết Hướng Nhật sẽ trả lời mình như vậy, trên mặt cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ là nhẹ nhàng đưa tay giới thiệu:

- Mục Tử Trung, biệt danh "Bạch".

- Anh khỏe chứ?

Hướng Nhật cũng khách sáo giới thiệu một chút:

- Hướng Quỳ, tin tưởng các anh đã biết, nếu các anh tới bảo vệ tôi, vậy thì an toàn của tôi sau này sẽ giao cho các anh.

- Tất nhiên!

Thanh niên đẹp trai thản nhiên trả lời, rồi quay sang giới thiệu hai người cạnh mình. Người thanh niên quái dị với mái tóc đỏ đậm là Kha Nam, biệt danh là "Hồng", thanh niên vóc dáng cao to tên gọi là Vệ Thụ, biệt danh "Hắc".

Chờ cho đối phương làm xong "công tác giới thiệu", Hướng Nhật đột nhiên hỏi:

- Tôi nghĩ các anh hẳn không chỉ có ba người phải không? Không có quý cô nào sao?

Ánh mắt của Mục Tử Trung chợt lóe lên, trong lòng khâm phục đối phương thông minh đồng thời cũng âm thầm để ý đề phòng. Đối phương nếu có thể đoán được còn có một người phụ nữ trong nhóm, vậy hiển nhiên cũng hiểu rõ cái nhiệm vụ bảo vệ kèm theo ý đồ “giám sát” kia của bọn mình. Là một đối thủ khó chơi đây - Mục Tử Trung đang âm thầm đánh giá lưu manh. Hắn cũng không muốn giấu diếm, quay về phía mới vừa rồi đám người bọn hắn đi ra gọi to:

- Lam, cô ra đi.

Một tiếng "hừ" lạnh, nữ nhân trốn ở góc tối rốt cuộc đi ra, quả nhiên là người đẹp tóc cột đuôi ngựa dài đến mông giữa trưa Hướng Nhật đã gặp qua. Nhưng hiện tại nàng so với lúc giữa trưa nhìn có chút không giống nhau, toàn thân trên dưới tản ra hơi thở lạnh như băng. Hướng Nhật chỉ nhìn liếc mắt một cái, toàn thân hắn da gà nổi lên. Ánh mắt của người đẹp làm cho Hướng Nhật nhìn có chút khó chịu, miệng hắn bắt đầu không khỏi có chút ba hoa:

- Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau.

- Liễu Y Y, biệt danh "Lam".

Người đẹp băng giá lại "hừ" lạnh một tiếng, hàm răng nghiến vào nhau nghe "ken két" phát sợ. Chính nam nhân trước mắt này chẳng những chiếm tiện nghi của nàng mà còn biến nàng thành trò khỉ vui đùa, hiện tại nhìn thấy cừu nhân ở đây, nàng có thể nào không hận cho được?

- Thì ra là Liễu tiểu thư, chẳng những người rất đẹp, ngay cả tên cũng đẹp...

Hướng Nhật còn chưa nói xong, Liễu đại mỹ nữ đã cắt đứt lời hắn:

- Không cần ngươi vuốt mông ngựa, ta có đẹp hay không không phải chuyện của ngươi!

- Quên đi.

Hướng Nhật mặt nóng lên, mắt dán lên cặp mông mẩy của nàng, tay thì làm ra vẻ vô tội vuốt vuốt cái mũi mình.

- Hướng Quỳ có đúng không? Ta có một chuyện cần thỉnh giáo.

Hướng Nhật đã có ý định rút lui, song Liễu mỹ nhân cũng không chịu bỏ qua cho hắn, đột nhiên đi tới gần hắn. Hành động này của nàng lập tức khiến cho ba người đồng bạn bên cạnh nhìn nhau thất sắc. Mục Tử Trung vừa tính mở miệng muốn nói gì lại nhịn xuống thôi không nói, còn Kha Nam và Vệ Thụ, một "Hồng" một "Hắc" trong mắt lộ ra tia nhìn có chút hả hê. Đối với sự lợi hại của nữ nhân này bọn họ đã hưởng qua, ở cự ly càng gần nàng thì càng nguy hiểm. Xem hành động hiện giờ của nàng, rõ ràng là muốn trả thù mối "nhục" giữa trưa.

Hướng Nhật cũng thấy được nét khác thường của ba người bên cạnh, cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên, đang muốn lui về phía sau, lại nghe người đẹp đột nhiên quát to một tiếng:

- Nhìn vào trong mắt ta!

Hướng Nhật ngẩn ra, tiếp theo không tự giác nhìn vào hai mắt của đối phương. Vừa nhìn một cái, liền bị hút chặt dính sâu vào trong đó mất đi sự kềm chế của bản thân, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt này là ánh mắt xinh đẹp nhất mà hắn chưa từng chứng kiến từ trước tới nay, không có một chút tạp chất nào lẫn vào trong đó. Cả thế giới chung quanh hắn hiện giờ gần như cũng chỉ có đôi mắt này tồn tại, Hướng Nhật nhìn không thấy có đồ vật gì, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một giây, hay có lẽ là một năm, Hướng Nhật đột nhiên cảm giác được đầu đau nhói, thị giác cùng thính giác của mình khôi phục lại bình thường, lúc đó chỉ nghe Liễu đại mỹ nữ trước mặt hắn miệng lẩm bẩm:

- Hướng Quỳ, ngươi hiện tại là một con chó, một con chó mà Liễu Y Y ta nuôi lớn từ nhỏ, trừ mệnh lệnh của ta, ngươi không được nghe bất kì ai...

Hướng Nhật vừa nghe xong định mở mồm mắng to, đột nhiên linh cơ chợt động, ép bản thân nhịn xuống. Hắn ngược lại muốn nhìn một chút xem người đẹp này muốn làm gì với mình, tiếp tục giả bộ ra dáng đang bị mê hoặc, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, nếu như hắn sở liệu không lầm, mới vừa rồi là chiêu "nhiếp hồn thuật" của Liễu mỹ nhân, chỉ không ngờ nó lại lợi hại như vậy, chỉ nhìn vào mắt nàng có một cái đã bị trầm mê tìm không thấy lối ra. Trước kia hắn chỉ nghe nói có vài đại sư có thuật thôi miên cao minh, chỉ cần nhìn vào mắt người đối diện một cái, là có thể làm cho người kia nghe theo mệnh lệnh của mình, có ra mệnh lệnh tự sát cũng sẽ đi làm. Hướng Nhật vẫn không tin, hắn cho tới bây giờ không tin trên thế giới này sẽ có người dị thường đến vậy, nhưng hiện tại chuyện xảy ra trước mắt hắn phải tin. Bởi vì đây chính là trải nghiệm bản thân! Chỉ có một điều hắn rất hoài nghi, bản thân mình rõ ràng bị thôi miên, tại sao lại tỉnh táo trở lại? Chẳng lẽ tinh thần lực của mình cường đại sao? Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật cảm thấy suy đoán này rất có lý, dù sao bản thân hắn có hai linh hồn chất chồng trong một thân thể, tinh thần cường đại theo lý thường tình là chuyện... tất nhiên!

Thấy dáng vẻ đứng đực người ra, ngây ngốc ngu dại kia của Hướng Nhật, Liễu mỹ nhân cực kỳ đắc ý, thấy đã hoàn toàn khống chế được đối phương, nàng lớn tiếng ra lệnh:

- Ngồi xổm xuống!

Hướng Nhật trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không thể không làm theo, đành ngồi chồm hổm xuống, đồng thời tính kế đợi thời cơ trả đũa cô nàng.

- Ai cha, Lam, cô thật lợi hại nhe, thật sự biến thằng nhóc này thành chó được à?

Kha Nam với mái tóc đỏ đậm thích nhất chuyện náo nhiệt, bây giờ thấy thằng nhóc kia nghe lời như vậy, không nhịn được cả kinh kêu lên.

- Tất nhiên!

Liễu Y Y ngẩng cao đầu tự hào nói:

- Thằng nhóc vô sỉ hạ lưu, bên người lại có nhiều nữ nhân đến vậy, khẳng định hắn dùng thủ đoạn bất chính lừa gạt con gái người ta, hơn nữa chẳng những chiếm tiện nghi của ta mà còn đem ta làm trò khỉ trêu đùa, ta hiện tại giáo huấn hắn, thay mặt những nữ nhân bị hắn khi dễ trút giận!

Hướng Nhật trong lòng kêu oan chửi thầm: F**king mum! Đếch biết gì sao nói ông lừa gạt? Ông đây dùng "chân tình", là "chân tình" mà cảm động các nàng! Ông khinh! Đụng vào thứ đàn bà điên như ngươi, coi như ông đây xui xẻo. Đang định không "diễn" nữa, hắn lại nghe người đẹp phán một câu:

- Lại đây, đến bên cạnh ta, cún con!

Hướng Nhật vừa nghe xong liền hú hồn... khoái trá. Cơ hội ngàn vàng a! Lập tức không chút do dự phóng sang.

- Ngươi làm gì!

Mắt thấy nam nhân không giống chó ngồi xổm dưới chân mình, mà lại phóng sang gắt gao ôm chầm lấy mình, còn lè lưỡi liếm loạn lên, Liễu Y Y quên khuấy đi đối phương đã bị mình nhiếp hồn khống chế, ra sức thét chói lói. Khi sực tỉnh nhớ lại thì khuôn mặt mình đã dính đầy nước miếng "chó", Liễu mỹ nhân tức giận đến nỗi hận không thể một cước đá bay con "chó" ngu xuẩn không biết nghe lời kia:

- Cút ngay cho ta!

Song lần này con "chó" vẫn không biết nghe lời, gắt gao ôm rịt lấy nàng, Liễu đại mỹ nhân cảm thấy kỳ quái hết sức, đột nhiên con "chó" ngu xuẩn áp sát mặt nàng, miệng mở rộng ra, nhắm ngay đôi môi nhỏ nhắn của nàng mà "sực thơm" một phát. Nhất thời, Liễu đại mỹ nhân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên cạnh ba người đang xem kịch vui trong nháy mắt hóa… đá!

- Này người đẹp, sau này có yêu cầu như vầy thì hy vọng nàng nhớ mà tìm anh nhen!

Hướng Nhật sau khi chiếm đại tiện nghi của mỹ nhân, thừa dịp đối phương còn chưa có phản ứng, bàn chân như thoa mỡ vội vàng chuồn mất.

- Ta giết ngươi!

Liễu đại mỹ nhân thật không chịu được cái tư vị lần thứ hai bị người cợt nhả trêu đùa, hơn nữa lần này ngay cả nụ hôn đầu tiên của nàng cũng bị hắn cướp mất, nhìn bóng lưng nam nhân đang dần xa, nàng muốn đuổi theo, Kha Nam đứng gần đấy tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại.

- Quả nhiên là một người rất thú vị!

Mục Tử Trung hứng thú thốt lên, người có thể thoát được "mê hồn nhãn" của Lam, đối phương là người thứ hai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK