Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào phòng của mình, Hướng Nhật đã không còn cảm giác kì quái khi thấy bài trí trong phòng giống bên phòng của nữ hoàng như đúc, từ lúc ra khỏi phòng của Thư Dĩnh, hắn đã biết tất cả phòng trong khách sạn đều được bài trí giống nhau, bằng không vừa rồi cũng sẽ không nhận lầm phòng ngủ.

Đang định tắm một cái cho thoải mái thì chuông điện thoại trên người vang lên, nhìn màn hình di động, là Thư Dĩnh gọi tới, vốn Hướng Nhật định không nghe, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi của đối phương, hắn lại không đành lòng.

Đặt điện thoại lên tai, Hướng Nhật hỏi:

- Sao thế?

- Anh ở chỗ nào?

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của Thư Dĩnh, giọng điệu còn có phần ai oán.

- Em hỏi để làm gì?

Hướng Nhật nhíu mày, hắn có cảm giác Thư Dĩnh muốn gây phiền cho mình chứ chả có việc gì tốt cả.

- Em nhớ anh!

Tiếng nói nhỏ nhẹ lại truyền tới.

Mặc dù chỉ là một câu nói bình thường, nhưng kết hợp với giọng điệu của Thư Dĩnh khi nói những lời này, trong lòng Hướng Nhật cũng không biết là có cảm giác gì nữa, có chút khổ sở, còn có chút tự hào, rất là phức tạp. Nhớ tới dung nhan xinh đẹp như tranh vẽ của Thư Dĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói ra:

- Anh ở phòng 6603.

- Anh ở ngay dưới em sao?

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên và mừng rỡ, tiếp đó thỏ thẻ hỏi:

- Giờ em ở một mình rất buồn chán, em... xuống chỗ anh được không?

Hướng Nhật trong lòng thở dài một hơi, nói lấp lửng:

- Tùy em.

- Vậy anh chờ em, em xuống ngay.

Nói xong liền cúp điện thoại, hiển nhiên là Thư Dĩnh không thể chờ đợi được nữa, muôn xuống dưới ngay lập tức.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Hướng Nhật đi ra mở cửa, thấy Thư Dĩnh đang mang vẻ mặt đỏ bừng đứng bên ngoài cửa.

- Hướng Quỳ.

Khẽ gọi một tiếng, thân thể mềm mại nóng như lửa của Thư Dĩnh đã nhào vào trong lòng của nam nhân, hai tay ôm chặt lấy nam nhân.

Má ơi, Hướng Nhật cũng không biết nói cái gì cho phải, lần này trong lòng hắn cũng không có ý cự lại, mà nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bờ lưng của Thư Dĩnh.

Cảm nhận được khí tức ấm áp và an toàn trong lòng nam nhân, Thư Dĩnh khẽ ngẩng đầu lên, thỏ thẻ:

- Buổi tối em ngủ ở chỗ anh được không?

Hướng Nhật sững mặt, nhìn Thư Dĩnh đang ngẩng đầu nhìn hắn mà có phần không thể tin nổi, vẻ mặt nàng ửng hồng kiều diễm, rõ ràng là mặc cho mình “hành sự”. Bởi vì rời khỏi nhà được một thời gian, Hướng Nhật thiếu nữ nhân nên đang bứt rứt khó ở trong người, hơn nữa tối hôm qua còn bị cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia dụ dỗ một phen, thân thể Hướng Nhật lập tức có phản ứng. Điều này làm hắn có chút xấu hổ, không khỏi rụt mông lại.

Mặc dù động tác của Hướng Nhật rất nhanh, nhưng Thư Dĩnh vẫn nhận ra phản ứng sinh lý của nam nhân, không khỏi “a” một tiếng, lại rúc đầu vào trong lòng nam nhân. Có điều ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn cố tình cọ xát thân thể mình vào thân thể nam nhân.

“Muốn lấy mạng mình đây mà!” Hướng Nhật thầm nhủ, thế này còn kích thích dục vọng hơn cả ăn xuân dược, toàn thân gần như không thể khống chế được nữa, sắp hành động theo sự sai khiến của nửa người dưới, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Dục hỏa của Hướng Nhật nhất thời xẹp xuống, cũng không biết là nên cảm kích hay là nên tức giận người bên ngoài, lên tiếng hỏi:

- Ai?

Thư Dĩnh cũng bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, theo phản xạ có điều kiện rời khỏi ngực nam nhân.

- Hướng tiên sinh, anh đã ngủ chưa?

Giọng nữ hoàng ở bên ngoài vang lên.

Vừa nghe thấy giọng nữ hoàng, Hướng Nhật không dám thất lẽ, vội vàng mở cửa ra.

Nữ hoàng đang mỉm cười đứng ngoài cửa, nhưng khi phát hiện trong phòng không chỉ có một mình nam nhân, nụ cười trên mặt đông cứng lại, chuyển sang vẻ sửng sốt, còn có chút áy náy:

- Xin lỗi, đã quấy rầy các người.

- Không có gì, Teru tiểu thư, mời vào.

Hướng Nhật đương nhiên biết nữ hoàng sửng sốt vì cái gì, có lẽ nàng không thể nào ngờ trong phòng mình còn có một nữ nhân.

Thư Dĩnh nhìn chằm chằm vào nữ hoàng, trong mắt ánh lên vẻ thù địch, đã trễ thế này, lại có nữ nhân khác tìm nam nhân, hơn nữa nữ nhân này còn xinh đẹp như vậy, ngay cả nàng trong lòng cũng dâng lên chút cảm giác tự ti. Bởi vì chìm trong ghen tuông, thế cho nên nàng cũng không cố nhớ xem đã gặp nữ nhân thành thục gợi cảm trước mắt ở chỗ nào.

Ba người ngồi vào sofa trong phòng khách, nữ hoàng ngồi một mình một ghế, còn Thư Dĩnh vừa ngồi xuống là ôm chặt lấy cánh tay nam nhân, vẫn nhìn nữ hoàng bằng vẻ mặt cảnh giác. Hiển nhiên mục đích nàng làm như vậy là muốn nói cho đối phương biết, Hướng Nhật đã là "Hoa có chủ" .

Nữ hoàng sớm đã biết nam nhân hoa tâm đến mức nào, nàng không còn kinh ngạc khi thấy bên người Hướng Nhật lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp khác, vẫn mỉm cười nói:

- Hướng tiên sinh, sao không giới thiệu vị tiểu thư này cho ta, chẳng lẽ anh không xem ta là bạn?

Nữ hoàng mặc dù từng gặp mặt Thư Dĩnh một lần, nhưng cũng thân thiết gì, hơn nữa lúc ấy khi nhìn thấy Thư Dĩnh ở cùng một chỗ với nam nhân, nàng còn tới phá bĩnh, để báo đáp lại sự chiếu cố của nữ cảnh quan đối với nàng lúc ở Bắc Hải. Lúc này gặp lại thì trong lòng thấy có chút xấu hổ, huống chi đối phương còn dùng cái ánh mắt quái dị kia nhìn nàng. Loại ánh mắt này, nữ hoàng đương nhiên biết nó có hàm nghĩa gì, cho nên giành nói trước, thứ nhất là để che giấu sự xấu hổ của mình, thứ hai là nhân tiện mượn những lời này để chỉ ra rằng mình và nam nhân chẳng qua là quan hệ bạn bè mà thôi.

Hết thảy đúng như nàng tính, khi nghe nàng nói mình chỉ có quan hệ bạn bè với nam nhân, vẻ cảnh giác trong mắt Thư Dĩnh liền giảm xuống:

- Xin chào, tôi là Thư Dĩnh, hôn thê của Hướng Quỳ.

Nữ hoàng nghe mà ngẩn cả người, vốn tưởng rằng cô gái xinh đẹp không có thái độ hữu hảo với mình ở trước mặt chỉ là tình nhân của nam nhân, không ngờ lại là một vị hôn thê, vị Hướng tiên sinh này cs quá nhiều vị hôn thê thì phải? Nhưng nàng cũng không vạch trần ngay mặt, lịch sự vươn tay ra:

- Xin chào Thư tiểu thư, ta là Teru Tonnay, bạn của Hướng tiên sinh, cô gọi ta là Teru được rồi.

Nói xong, ánh mắt làm như vô tình liếc về phía nam nhân.

Hướng Nhật bắt gặp ánh mắt của nữ hoàng liền thấy không được tự nhiên, mặt hắn cũng nóng bừng, ở trước mặt nữ hoàng đã có tới mấy cô gái nói là vị hôn thê của hắn rồi.

- Teru tiểu thư, cô thật xinh đẹp, chúng ta hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Cùng nữ hoàng bắt tay, trong lòng Thư Dĩnh trầm tĩnh lại, nàng cũng nhớ là hình như đã từng gặp nữ hoàng ở đâu đó.

- Đúng vậy, chúng ta quả thật đã từng gặp mặt, Thư tiểu thư.

Nữ hoàng trả lời, nhưng nàng không muốn nhắc tới chuyện xấu hổ trong quá khứ, lập tức chuyển đề tài:

- Đúng rồi, Thư tiểu thư, cô cũng ở trong khách sạn này sao?

Thư Dĩnh bị đánh trống lảng, cũng không cố nhớ xem mình rốt cuộc đã gặp nữ nhân thành thục diễm lệ trước mắt ở nơi nào, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi ở ngay trên một tầng, phòng 6719.

- Vậy thật đúng là trùng hợp.

Nữ hoàng nhìn về phía nam nhân bằng ánh mắt có phần ám muội, hiển nhiên nàng tưởng nhầm là vừa rồi nam nhân nhảy xuống lầu chẳng qua chỉ là lấy cớ, trên thực tế là vì đi gặp cô nàng tình nhân Thư tiểu thư này.

Từ ánh mắt có phần khác thường của nữ hoàng, Hướng Nhật biết đối phương đã hiểu nhầm, nhưng hắn cũng không có cách nào giải thích cho rõ, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, hỏi:

- Teru tiểu thư, cô qua đây tìm tôi có việc gì sao?

Nữ hoàng nhìn thoáng qua Thư Dĩnh ở bên cạnh, sau đó nói một cách tự nhiên:

- À, Hướng tiên sinh, khi nào thì anh về nước?

- Chắc là mấy ngày nữa.

Hướng Nhật cũng không biết chính xác khi nào trở về, nhưng hắn biết sẽ không lâu nữa, bởi vì mình vừa tặng cho thế lực phía sau màn kia một đòn đau điếng, đồng thời cũng thu được bằng chứng phạm tội của bọn chúng, chỉ cần giao cho cảnh sát, vậy nhiệm vụ đến Mỹ lần này xem như đã hoàn thành, chỉ là hắn thấy lạ, sao nữ hoàng lại đi hỏi cái này.

Chỉ nhận được đáp án mơ hồ của nam nhân, nhưng nữ hoàng cũng không lộ ra vẻ gì không thoải mái:

- Khi nào Hướng tiên sinh phải về nước, hy vọng anh có thể gọi điện thoại cho ta.

- Hả?

Hướng Nhật tỏ vẻ dò hỏi.

- Là thế này, dù sao gần đây ta cũng không có việc gì, cho nên định đến Trung Quốc du lịch, nhân tiện thăm Thiết, à, nếu anh không ngại, ta hy vọng có thể cùng về nước với anh.

Nữ hoàng rút lời lại rất nhanh, bởi vì nbên cạnh nam nhân còn có một "Vị hôn thê" khác, đương nhiên nàng biết nên nói như thế nào.

Hướng Nhật nghe mà thở dài nhẹ nhõm, qua việc vừa rồi nhảy nhầm vào phòng ngủ sau đó lại nghe Thư Dĩnh thổ lộ tình cảm một phen, Hướng Nhật bất tri bất giác cũng khẩn trương hẳn lên, may mà nữ hoàng chữa lời kịp thời. Trong lòng cảm kích, cho nên cũng không thấy phiền hà trước chuyện nữ hoàng nữ hoàng muốn mình làm hướng dẫn viên du lịch, định lên tiếng đáp ứng.

Thư Dĩnh lại bất ngờ cướp lời:

- Teru tiểu thư, nếu cô muốn tìm hướng dẫn viên du lịch, vậy để tôi làm hướng dẫn viên cho cô.

Nữ hoàng không chỉ có xinh đẹp, khí chất thành thục cao quý của nàng càng là điểm mà Thư Dĩnh không thể nào sánh bằng, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, có lẽ không một nam nhân nào chống lại được mị lực của một nữ nhân thành thục diễm lệ đến vậy. Cho nên Thư Dĩnh giành lấy công việc hướng dẫn viên du lịch, chính là để nam nhân cùng nữ hoàng ít gặp mặt, bởi vì nam nữ mà ở chung lâu thì chẳng ai dám cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì, biện pháp tốt nhất là bóp chết từ trong trứng nước cái việc "Lâu ngày sinh tình" này.

- Vậy đa tạ Thư tiểu thư.

Nữ hoàng đương nhiên biết Thư Dĩnh nghĩ gì, cũng rất hiểu tâm tư của đối phương, dù sao thì ai làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng cũng được.

Thấy đã đạt được kết quả như ý muốn, nàng đứng dậy cáo từ:

- Hướng tiên sinh Thư tiểu thư, bên kia ta còn có việc, xin phép đi trước.

- Tạm biệt, Teru tiểu thư.

Thư Dĩnh cũng đứng dậy, nhưng đây là nàng đưa tiễn nữ hoàng ra khỏi cửa.

Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Thư Dĩnh nũng nhìn về phía nam nhân:

- Hướng Quỳ, anh còn chưa trả lời vấn đề của em đấy nhé.

- Vấn đề gì?

Hướng Nhật sửng sốt, Thư Dĩnh vừa rồi hình như có đưa ra vấn đề gì đâu?

Thư Dĩnh khẽ lườm nam nhân một cái, giọng ngọt như đường:

- Đêm nay em ngủ ở chỗ anh được không?

Hướng Nhật nhất thời có chút luống cuống, hắn không ngờ Thư Dĩnh vẫn còn nhớ cái chủ đề kia, mặc dù trong lòng hắn cũng rất muốn, thế nhưng hắn còn có rất nhiều đắn đo, đành nói mà có phần mất tự nhiên:

- Chúng ta như vậy liệu có quá nhanh hay không?

- Cái gì quá nhanh?

Thư Dĩnh đỏ mặt, nhớ tới phản ứng mãnh liệt nơi hạ thân của nam nhân khi vừa rồi mình tiếp xúc với thân thể hắn, nàng bắt đầu nói năng lộn xộn:

- Em không có ý ấy, em là muốn ngủ ở chỗ của anh, nhưng mà chúng ta không làm gì cả…… à không, ý của em là, nếu….nếu anh muốn, em sẽ cho anh.

Nói xong lời cuối cùng, nàng lại ngượng ngùng rúc vào trong lòng nam nhân.

Hướng Nhật rất muốn ngửa mặt than trời, lại một mỹ nữ chủ động dâng hiến, diễm phúc như vậy hắn có thể cự tuyệt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK