Chu Dịch Phong hờ hững nhún vai, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ mang theo ý cười: “Biết rồi”.
Nhưng mặc dù Chu Dịch Phong nói như vậy, cơ thể của anh vẫn ngồi bất động trên sofa, mỗi lần An Mạc Hạ đi ngang qua phòng khách cứ luôn cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang đổ dồn vào người mình.
Lần thứ ba đi qua sofa, An Mạc Hạ cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi: “Chu Dịch Phong, sao anh không về phòng nghỉ đi?”
Chu Dịch Phong dường như đang chờ câu nói này của An Mạ Hạ, trong đôi mắt sáng liền hiện lên chút ranh mãnh.
“Mạc Hạ, cô biết cánh tay của tôi không tiện cử động đúng không?”, Chu Dịch Phong giả bộ khó khăn hỏi.
An Mạc Hạ không chút nghi ngờ gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, anh hỏi cô như vậy để làm gì? Không phải cánh tay của Chu Dịch Phong lại bị sao rồi chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt quan tâm của An Mạc Hạ lập tức đặt lên cánh tay của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ hiểu nhầm ý mình, ho khẽ hai tiếng rồi nói tiếp: “Là như này, buổi tối tôi cần người chăm sóc, ví dụ nhưng bưng trà rót nước kiểu đấy, một mình ở trong phòng có chút bất tiện”.
“Ồ, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất”, nghe thấy Chu Dịch Phong nói như vậy, An Mạc Hạ lập tức nhận ra, vội gật đầu: “Vậy buổi tối nếu anh khát nước thì cứ gọi tôi, tôi rót nước cho anh. Bây giờ tôi xuống bếp đun chút nước nóng, phòng khi cần”, nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chu Dịch Phong gọi lại.
“Em không thấy cách giải quyết của mình có hơi phiền phức sao?”, Chu Dịch Phong kiên nhẫn hỏi.
“Không phiền phức, chăm sóc người bệnh thì nên như vậy, buổi tối vất vả một chút cũng là nên làm mà. Đến lúc đó anh cứ gọi tôi là được”, An Mạc Hạ rõ ràng là không thể hiểu được ý của Chu Dịch Phong, vẫn hồn nhiên nói.
“Nhưng tôi thấy rất phiền phức”, Chu Dịch Phong cảm thấy An Mạc Hạ này có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại ngốc nghếch một cách khó hiểu.
Anh thở dài một hơi, quyết định không vòng vo với An Mạc Hạ, trực tiếp đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt An Mạc Hạ, nói: “Tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất là tối nay tôi và em ở chung một phòng, như vậy nếu tôi có yêu cầu gì thì cũng không cần phải đi ra ngoài gọi em”.
Chu Dịch Phong hơi cúi đầu xuống, từ góc độ của An Mạc Hạ, vừa đúng có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông, nước da trắng, những đường nét say đắm lòng người.
An Mạc Hạ lắc đầu, những lời đang định nói lập tức bị nuốt lại vào trong, không thể nói ra được nữa.
Mãi cho đến khi giọng nói như tiếng đàn cello của người đàn ông vang lên, ý thức của An Mạc Hạ mới được kéo lại từ trong mớ hỗn độn.
“Em nói xem có phải không, Mạc Hạ”, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ đang ngây người ra phía trước, lông mày cong lại.
Khuôn mặt trắng bóc của An Mạc Hạ lập tức ửng hồng, có chút khó xử nói: “À, mặc dù anh nói không sai, nhưng như vậy không hay lắm thì phải”.
“Có gì mà không hay chứ, nếu như bây giờ tôi ở trong bệnh viện, em ở lại chăm sóc tôi thì chẳng phải cũng ở chung một phòng sao”.