Vì vậy, Chu Dịch Phong quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi, sự dịu dàng chảy trong mắt anh lập tức hóa thành hư vô, lạnh lùng nói: “Nếu Mạc Hạ đã mở lời, tôi sẽ nể mặt cô ấy tha cho cô một lần. Tuy nhiên, lần sau nếu như cô còn dám làm ra chuyện gây bất lợi cho An Mạc Hạ, đến lúc đó cho dù là ai xin xỏ tôi cũng đều sẽ không tha cho cô đâu”.
Bạch Tô Nghi cắn môi, trong lòng mặc dù cực kỳ không cam tâm, nhưng vẫn gật đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Vì sao An Mạc Hạ lại may mắn như vậy, lại có đàn ông đồng ý giúp cô! Bạch Tô Nghi thực sự không cam tâm, cho dù hôm nay An Mạc Hạ may mắn, có người giúp đỡ, nhưng cô ta không tin rằng lần nào cô ta cũng có thể may mắn như vậy!
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ở bên cạnh không buồn nhìn Bạch Tô Nghi thêm một cái, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, để lại một người phụ nữ đang tràn đầy uất hận.
Sau khi đi xa khỏi Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn Chu Dịch Phong ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé, nếu anh không tới kịp, hậu quả đã không thể tưởng tượng được rồi”.
“Em không nên dễ dàng tha cho người phụ nữ đó như vậy”, Chu Dịch Phong nói, giọng điệu có chút không đồng tình, cứ nghĩ đến cảnh An Mạc Hạ suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, trong lòng lại trào dâng lên cảm giác hối hận chưa từng có. Nếu như người phụ nữ này thực sự có chuyện gì, anh không biết nên đối mặt như thế nào.
An Mạc Hạ đương nhiên không biết những suy nghĩ của Chu Dịch Phong, vô thức giúp Bạch Tô Nghi nói một câu: “Cô ta quả thực không phải cố ý”.
Nghe thấy vậy, Chu Dịch Phong bất lực nhìn An Mạc Hạ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Một lát sau, An Mạc Hạ nhìn cánh tay của Chu Dịch Phong được bọc trong lớp áo vest, thản nhiên hỏi: “Cánh tay của anh khỏi rồi à?”
Chu Dịch Phong nhếch khóe miệng, thực chất vết thương của anh vẫn chưa khỏi, bị thủy tinh đâm vào cánh tay, vết thương rất sâu, thậm chí tối qua còn sốt nhẹ. Theo ý kiến của bác sĩ thì muốn anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, nhưng anh không thể yên tâm để cô gái ngốc này ở nhà một mình được, nghĩ đến cảnh đôi mắt thâm quầng của An Mạc Hạ sáng nay, Chu Dịch Phong liền cảm thấy đau lòng. Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng anh biết rằng cô vì lo lắng cho anh nên mới không ngủ được.
“Khỏi rồi, chỉ là bị thủy tinh đâm vào thôi, không phải vấn đề lớn gì”, Chu Dịch Phong nói một cách thản nhiên.
Vốn dĩ An Mạc Hạ không tin cho lắm, thủy tinh đâm vào xước da mà phải vào bệnh viện? Nhưng nhìn sắc mặt Chu Dịch Phong cũng khá tốt, vì vậy chỉ đành gật đầu, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cánh tay Chu Dịch Phong một cái.
Chu Dịch Phong đương nhiên nhìn ra được hành động nhỏ của An Mạc Hạ liền khéo léo chuyển chủ đề: “Em vừa ra khỏi công ty chắc vẫn chưa ăn tối đúng không? Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn đi”, nói xong, Chu Dịch Phong liền dắt An Mạc Hạ tới chỗ chiếc xe anh đậu ven đường, chuẩn bị đưa cô đến một nhà hàng mà anh thường hay tới.
An Mạc Hạ há hốc mồm, vốn dĩ định nói rằng sẽ quay về nấu cơm, nhưng Chu Dịch Phong vừa liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư cô, cười nói: “Bây giờ muộn vậy rồi, hay là ăn ở bên ngoài đi, em làm việc cả ngày cũng mệt rồi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá”.
Mặc dù Chu Dịch Phong chỉ nói một câu đơn giản nhưng lại khiến trái tim An Mạc Hạ trào dâng cảm giác ấm áp lạ thường, vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa cô và Chu Dịch Phong bắt đầu có sự ăn ý ngầm.
Cùng Chu Dịch Phong ăn tối xong, quay về nhà đã là gần chín giờ rồi.
An Mạc Hạ thấy cánh tay của Chu Dịch Phong hành động vẫn có chút khó khăn, lo lắng hỏi: “Anh vừa ra viện, nếu không có việc gì thì nghỉ sớm đi. Hôm nay tôi có hơi mệt, cũng cần phải đi nghỉ sớm”.