Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều lúc trước An Mạc Hạ luôn ẩn Bạch Tô Nghi, bởi vì ảnh cô ta ân ái với Giang Doãn Hâm rất ngứa mắt, lúc đó cô đang đau khổ vì tình, không muốn nhìn đống ảnh đó, nhưng cùng với sự mài mòn của thời gian và sự xuất hiện của Chu Dịch Phong trong cuộc sống của cô khiến cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhìn ngắm ảnh ân ái của Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, hai ngày nay cuối cùng cô cũng mở lại chế độ theo dõi trên ứng dụng.

 

Đang làm chuyện xấu nên An Mạc Hạ nín thở, tay hơi run run, cũng chịu thôi, đây là lần đầu An Mạc Hạ làm chuyện "hèn hạ" như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi sự căng thẳng, vậy nên khi cô chọn ô ai có thể xem, ngoại trừ Bạch Tô Nghi, cô run tay ấn nhầm chọn cả Chu Dịch Phong, sau đó liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân.

 

Còn không quên viết thêm dòng chữ "Cảm ơn vì anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".

 

Làm xong tất cả mọi chuyện, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, làm chuyện xấu khó thật, tâm lý cũng phải vững, mà lúc này thang máy cũng đi đến tầng 22.

 

Ở bên kia, Giang Doãn Hâm đứng trước cổng khách sạn một lúc mới lên xe.

 

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Giang Doãn Hâm về lại với hiện thực.

 

Màn hình điện thoại trắng toát hiện lên cái tên Bạch Tô Nghi.

 

Sau khi chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên hai lượt, anh ta mới nhấc máy.

 

"Giang Doãn Hâm, em đang ở dưới nhà anh, anh bảo tối nay phải đi đưa tài liệu, sao bây giờ vẫn chưa về?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói vội vã của Bạch Tô Nghi, kèm theo đó là chút căng thẳng và tức giận mà cô ta đang cố kìm lại: "Anh nói thật cho em biết, anh có đi đưa tài liệu thật không?"

 

Giang Doãn Hâm nghe thấy giọng điệu chất vấn và khó chịu của Bạch Tô Nghi liền không vui nhíu mày, đúng, anh ta đúng là mượn danh nghĩa đưa giấy tờ đến tìm An Mạc Hạ ăn cơm, nhưng điều này không có nghĩa Bạch Tô Nghi có thể dùng giọng điệu này để chất vấn anh, Bạch Tô Nghi trước kia chưa từng nói năng với anh như vậy, cô ta luôn nghe lời Giang Doãn Hâm, ấm áp dịu dàng, vậy mà dạo gần đây cô ta liên tục khiêu khích sự nhẫn nại của Giang Doãn Hâm.

 

"Bạch Tô Nghi, cô có ý gì? Tôi không đi đưa tài liệu thì đi đâu?", Giang Doãn Hâm khó chịu đáp lời.

 

Đầu dây bên kia ngừng lại mấy giây, hơi thở dồn dập của cô ta truyền qua điện thoại, không bao lâu sau mới nghe thấy giọng nói dồn nén lửa giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh nói thật cho em biết, có phải anh ở bên An Mạc Hạ không?"

 

Nghe thấy Bạch Tô Nghi hỏi như vậy, Giang Doãn Hâm cũng hơi chột dạ, nhưng chẳng bao lâu sau tâm tình đã khôi phục.

 

"Cô nghi ngờ tôi?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hỏi ngược lại.

 

Đây là lần đầu Giang Doãn Hâm dùng giọng nói lạnh lùng như vậy để nói chuyện với cô ta, vậy nên mãi mà Bạch Tô Nghi chưa thể phản ứng lại, sững sờ mất một lúc cô ta mới giận dữ đáp lại: "Em không nghi ngờ anh, em đang xác nhận!”

 

"Cô xác nhận?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô có chứng cứ không?"

 

Anh ta không tin cô ta có chứng cứ, trừ khi cô ta thuê thám tử tư theo sát anh ta! Nhưng làm sao có khả năng này được.

 

Nhưng không ngờ cô ta lại gửi chứng cứ cho anh, mấy giây sau, Giang Doãn Hâm nhận được một bức ảnh Bạch Tô Nghi gửi.

 

Đó là bức ảnh An Mạc Hạ chụp với anh trong nhà hàng xoay, chỉ có điều anh ta đã được làm mờ, nếu không phải là một trong hai nhân vật chính trong ảnh, anh ta thật sự không thể nhận ra mình là người được làm mờ.

 

Rốt cuộc là sao?

 

Giang Doãn Hâm khó hiểu nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK