Còn Bạch Tô Nghi lúc này đang nhìn chằm chằm An Mạc Hạ, muốn tìm ra sơ hở chứng minh cô nói dối, nhưng An Mạc Hạ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tìm ra chút sơ hở nào, khiến cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Một lúc sau mới không phục nói: "Ồ, nói cứ như thật vậy, cậu nói mình là nhân viên Chu Thị thì là nhân viên Chu Thị à? Chẳng có chút bằng chứng gì, thế thì tớ cũng nói được, An Mạc Hạ, nghe nói trong điện thoại mỗi nhân viên Chu Thị sẽ có một thẻ nhân viên điện tử, nếu cậu đã là nhân viện tập đoàn Chu Thị thì chắc cũng có nhỉ?"
Vừa rồi, An Mạc Hạ quả thật không nghĩ đến điều này, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ căng thẳng, nhưng An Mạc Hạ đã nhanh chóng đè nén xuống, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.
Hiện giờ đã không còn kịp gọi cho Chu Dịch Phong đòi cái thẻ này nữa, nhưng nếu không lấy ra được, thì chắc chắn sẽ bị Bạch Tô Nghi vin vào cái cớ này buộc tội cô nói dối, nên làm thế nào đây?
Đúng lúc An Mạc Hạ đang đau đầu nghĩ cách ứng phó, thì điện thoại đột nhiên rung lên, liếc nhìn màn hình điện thoại, là Chu Dịch Phong gửi cho cô một bức ảnh.
An Mạc Hạ nghi ngờ mở điện thoại ra, không ngờ là một tấm thẻ nhân viên tập đoàn Chu Thị với thiết kế đơn giản mà sang trọng, bên dưới còn có một dòng tin nhắn: "Nhân viên tập đoàn Chu Thị không dễ dàng mạo danh như thế đâu, tôi bảo người làm cho cô một tấm thẻ nhân viên".
An Mạc Hạ cảm động suýt khóc khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, mặc dù tên Chu Dịch Phong này trông có vẻ như bất cần, nhưng làm việc lại cẩn thận đến bất ngờ!
An Mạc Hạ bất giác nhoẻn miệng cười.
"An Mạc Hạ, lấy thẻ nhân viên ra nhanh đi, sao vậy, không có à?", Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ im lặng hồi lâu thì thúc giục với dáng vẻ đắc ý.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, An Mạc Hạ có thể làm việc tại tập đoàn Chu Thị thật sao? Mặc dù thành tích học tập của cô không tồi, nhưng mà đó là tập đoàn Chu Thị đấy.
An Mạc Hạ ung dung mở miệng: "Bạch Tô Nghi, nếu tôi thật sự lấy ra được thẻ nhân viên thì thế nào đây?
Bạch Tô Nghi hừ lạnh một tiếng: “Cậu muốn làm gì cũng được, ngược lại nếu cậu không lấy ra được thì mau chóng về nhà đi, đừng có ở đây làm xấu mặt nữa”.
“Thật sao? Tôi muốn làm gì thì làm?”, An Mạc Hạ nhướng mày.
Bạch Tô Nghi mất kiên nhẫn xua tay, dù sao An Mạc Hạ cũng không lấy ra nổi, cô ta thờ ơ nói: “Đúng thế, tùy cậu”.
“Vậy tôi muốn cô và Giang Doãn Hâm chia tay”.
Vừa dứt lời, hai mắt Bạch Tô Nghi lập tức trợn trừng lên, mà Giang Doãn Hâm đứng bên cạnh cũng liếc nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mắt đầy ẩn ý, trong lòng cũng thầm vui mừng, phải chăng An Mạc Hạ vẫn yêu anh ta?
“An Mạc Hạ, cô đừng có quá đáng!”, Bạch Tô Nghi định thần lại thì tức giận nói.
An Mạc Hạ mỉm cười nhún vai nói: “Đừng để ý, tôi đùa thôi”, nói rồi cô chỉ tay vào chai rượu vang chưa mở bên cạnh Bạch Tô Nghi nói: “Thua thì uống hết chai rượu vang này, ok không?”
Qua một lúc sau sắc mặt Bạch Tô Nghi mới hòa hoãn lại, nhưng ánh mắt vẫn hằn học như cũ: “Uống thì uống, ai sợ ai!”
Sau đó, An Mạc Hạ từ từ đứng dậy, mở bức ảnh Chu Dịch Phong mới gửi cho mình, đưa đến trước mặt mọi người, để bọn họ truyền tay nhau xem một lượt.
Khi truyền đến tay Bạch Tô Nghi, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch thấy rõ, bàn tay cầm điện thoại cũng tái mét, cứ như thể muốn ném điện thoại An Mạc Hạ đi bất cứ lúc nào.
“Đây đúng thật là thẻ nhân viên của tập đoàn Chu Thị, hơn nữa không ai dám làm giả thẻ này”, Giang Doãn Hâm cúi đầu sang nhìn với Bạch Tô Nghi, rồi nghiêm túc nói.
Đến lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Tô Nghi đều tin An Mạc Hạ là nhân viên của tập đoàn Chu Thị.