Bởi vì An Mạc Hạ mới đến công ty chưa lâu, cho nên cũng không biết mục đích cụ thể Claire đến Trung Quốc lần này, nhưng khi nghe đồng nghiệp thảo luận cũng hiểu được một chút, Claire có một dự án lớn mang tầm quốc tế, cần tìm công ty trong nước hợp tác, còn tập đoàn Chu Thị chính là một trong những lựa chọn của Claire, nhưng ngoài tập đoàn Chu Thị còn có hai doanh nghiệp nữa. Mục đích lần này của Claire chính là chọn ra một công ty xuất sắc nhất trong số ba doanh nghiệp, vì sức ảnh hưởng của tập đoàn Chu Thị ở trong nước là lớn nhất, cho nên Claire chọn khảo sát tập đoàn Chu Thị đầu tiên.
“Wow, không ngờ Claire đẹp trai thật đấy”, Vương Thục Cầm một đồng nghiệp ngồi cùng xe với An Mạc Hạ nhận xét, cô ta giống như An Mạc Hạ, đến công ty chưa được bao lâu, cũng được đặc cách tuyển vào để tiếp đón Claire.
Dương Phán Phán ngồi hàng ghế trước quay đầu nhìn cô gái vừa nói một cái, khóe miệng cong lên nụ cười khó hiểu: “Cô gái à, cô đừng bị vẻ ngoài của Claire mê hoặc”.
“Ý chị là sao? Chẳng lẽ anh ta lại mặt người dạ thú chắc?”, Vương Thục Cầm nghe Dương Phán Phán nói như vậy, tò mò ngó đầu lên.
Ngay cả An Mạc Hạ cũng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Phán Phán.
Dương Phán Phán thần bí lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu: “Khổng Tử nói, không thể nói, không thể nói”, nói xong, cũng không biết là cố tình hay vô ý, đột nhiên cô ta liếc An Mạc Hạ một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ bị Dương Phán Phán liếc một cái mà trong lòng run lên, một cảm giác bất an khó hiểu sôi sục trong đáy lòng, bắt đầu từ lần trước cô ta cố ý đẩy việc túc trực ở khách sạn cho cô, cô đã ngầm cảm thấy Dương Phán Phán này có gì không ổn, bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, chắc chắn có vấn đề!
Chẳng lẽ Claire này thực sự là mặt người dạ thú?
“Ôi trời, chị Phán Phán, chị đừng lấp lửng nữa, mau nói cho tôi biết đi được không?”, Vương Thục Cầm thấy Dương Phán Phán nói vậy càng hiếu kỳ, kéo tay áo cô ta đeo bám nói.
Nhưng Dương Phán Phán không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ biết.
An Mạc Hạ ở một bên cũng nhiều lần muốn hỏi Dương Phán Phán rốt cuộc Claire có vấn đề gì, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt vào trong.
Thôi bỏ đi, dù sao có hỏi Dương Phán Phán thì cô ta cũng không nói với cô, nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng ngăn, được tới đâu hay tới đó vậy, ở nơi đông người như khách sạn, có lẽ mặc dù Claire thực sự là mặt người dạ thú, chắc cũng sẽ không làm gì bừa bãi được.
Trong lúc An Mạc Hạ vẫn đang rối bời suy nghĩ, tất cả đoàn xe tiếp đón Claire chậm rãi dừng ở cửa tòa nhà tập đoàn Chu Thị.
Lục Hiểu Như tiếp đón Claire và đồng nghiệp đi cùng anh ta đi vào trong tòa nhà Chu Thị.
Vừa vào cửa, An Mạc Hạ đã thấy ba người đàn ông mặc âu phục đứng hiên ngang ở chính giữa đại sảnh.
Một người trong đó lớn tuổi hơn một chút, nhưng vì được chăm sóc kỹ càng, cho nên mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông như chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, nho nhã, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc xảo, dường như lúc nào cũng lóe lên tia tính toán.
Còn hai người đàn ông còn lại đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong đôi mắt hai người thấp thoáng có nét giống nhau, đều anh tuấn điển trai, dáng vẻ hiên ngang, nhưng khí chất lại không giống nhau, một người nghiêm túc đứng đắn, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm của người bề trên, còn một người khác lại toát ra vẻ bất cần đời, khóe miệng nhếch cười.
Ba người này chính là người có chức vị cao nhất của tập đoàn Chu Thị, Chu Tấn Phong, Chu Dịch Thần, còn có Chu Dịch Phong…
An Mạc Hạ đứng ở cuối hàng trong đám đông vừa nhìn là thấy Chu Dịch Phong nổi bật nhất trong đó, gần như theo bản năng, cô nhanh chóng trốn phía sau một đồng nghiệp nam đứng trước, trong lòng thầm kêu ca: “Chẳng phải nói Chu Dịch Phong chỉ là một cái bình rỗng ở Chu Thị, trước giờ không tham gia vào việc của Chu Thị sao? Sao hôm nay anh ta lại có tâm trạng xuất hiện ở đây!”
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại chột dạ nhìn về phía Chu Dịch Phong, cũng may ba người Chu Thị dẫn Claire vào trong một thang máy riêng, biến mất trước mặt An Mạc Hạ, lúc này An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.