Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng An Mạc Hạ không nhịn được nữa, cả ngày hôm nay cô cũng mệt lắm rồi, bây giờ cô không còn hơi sức để xem Bạch Tô Nghi bẽ mặt ra sao nữa, cô chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm, dù gì việc báo thù này cũng không vội được, chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian công sức với đôi cẩu nam nữ này.

 

Vậy nên An Mạc Hạ liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Giang Doãn Hâm, tôi hơi mệt, nếu anh không tiễn tôi về được thì tôi tự bắt xe về cũng được”.

 

“Đúng đấy, An Mạc Hạ, cô tự bắt xe về đi, chúng tôi không tiễn nữa”, thấy An Mạc Hạ nói vậy, Bạch Tô Nghi vội vàng tiếp lời, cô ta chỉ mong An Mạc Hạ mau biến đi, đi càng xa càng tốt.

 

Thấy An Mạc Hạ định rời đi trong lòng Giang Doãn Hâm lại cảm thấy tiếc nuối liền lên tiếng: “Mạc Hạ, hay để tôi đưa em về nhé, bây giờ em ở khách sạn Đế Giang cũng không xa lắm đâu, tôi lái xe tầm nửa tiếng là tới rồi”.

 

Bạch Tô Nghi nghe Giang Doãn Hâm nói vậy tức xanh mặt, gào ầm lên: “Giang Doãn Hâm, bạn gái anh cũng mệt, bây giờ em muốn về nhà!”

 

Giang Doãn Hâm liếc nhìn Bạch Tô Nghi một cái rồi nói: “Hay là như thế này nhé, nhà của Tô Nghi và khách sạn Đế Giang cũng đi cùng một đường, cả hai người cùng lên xe đi, anh tiện đường tiễn cả hai luôn”.

 

Giang Doãn Hâm vừa nói xong thì mặt hai người phụ nữ kia cũng đen lại.

 

An Mạc Hạ cảm thấy ghê tởm Giang Doãn Hâm, hôm họp lớp cô vẫn còn một chút tình cảm với anh ta nhưng lần này thì hoàn toàn hết rồi, hơn nữa cô còn bắt đầu nghi ngờ bản thân tại sao lúc đầu cô có thể yêu được người đàn ông này, hơn nữa còn vô cùng sâu đậm.

 

Liệu người đàn ông như vậy có xứng với tình yêu đó của cô hay không?

 

An Mạc Hạ không muốn nói thêm điều gì nữa, cô quay người bước về phía đầu đường, đúng lúc đó có một chiếc taxi chạy tới cô liền vẫy xe lại rồi lên xe.

 

Đằng sau hình như có tiếng bước chân đuổi theo nhưng An Mạc Hạ thực sự quá mệt rồi cô chẳng thèm quay lại nhìn lấy một cái nữa.

 

Nửa tiếng sau cô cũng trở về phòng của cô ở khách sạn Đế Giang, bước chân của cô không tự chủ được dừng lại trước cửa phòng 2218.

 

Trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Chu Dịch Phong, chẳng hiểu sao cô lại muốn gõ cửa thử xem anh có ở bên trong hay không.

 

Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ lập tức chối bỏ, Chu Dịch Phong có ở khách sạn hay không thì liên quan gì đến cô, đêm hôm nay Claire không trở về nên chắc sẽ không mộng du giao việc cho cô nữa đâu, cô phải nhân cơ hội này nghỉ ngơi thoải mái mới được.

 

Nghĩ vậy An Mạc Hạ lập tức bước tới trước cửa phòng mình quẹt thẻ rồi mở cửa bước vào.

 

Vẫn là căn phòng sang trọng lộng lẫy kia, cô bước tới chiếc sofa làm bằng da thật trong phòng khách, đá văng giày cao gót ra khỏi chân rồi nằm thư giãn trên chiếc sofa.

 

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái rồi.

 

Đúng lúc này trong phòng ngủ đột nhiên có tiếng bước chân.

 

Cơ thể vừa mới thả lỏng được một chút của An Mạc Hạ lập tức trở lên căng thẳng, cô bật dậy há hốc miệng.

 

Chả có lẽ, đây là phòng tổng thống của khách sạn năm sao đó, chẳng lẽ lại có trộm?

 

An Mạc Hạ định thông báo cho nhân viên của khách sạn nhưng lại sợ tên trộm trong phòng kia phát giác, cô đành vớ một bình hoa trang trí bên cạnh lên rón rén bước về phía phòng ngủ.

 

Cô bước lại gần bóng dáng lén lút kia rồi giơ bình hoa trong tay lên chuẩn bị cho tên trộm kia một đòn trí mạng thì cánh tay cô bị giữ chặt lại.

 

“An Mạc Hạ, là tôi đây, cô định mưu sát chồng mình à?”, giọng nói trêu ghẹo quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai cô.

 

An Mạc Hạ trợn trừng mắt không biết người đàn ông này chui từ đâu ra, ngạc nhiên nói: “Chu Dịch Phong, sao anh lại chạy tới phòng tôi làm gì vậy!”

Chu Dịch Phong nhún vai, khuôn mặt khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt: “An Mạc Hạ, tôi là chồng của cô mà, tôi xuất hiện ở phòng của cô không phải là điều rất bình thường sao? Cô ngạc nhiên như vậy làm gì?”

 

Nghe vậy, An Mạc Hạ lườm Chu Dịch Phong một cái, thằng cha này rõ ràng biết bọn họ cũng chẳng phải là vợ chồng thật mà lần nào hỏi đến cũng lôi cái văn này ra, chẳng hiểu anh có ý gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK