Nghĩ tới đây, trong đầu An Mạc Hạ không tự chủ được hiện lên gương mặt Chu Dịch Phong. Anh không chỉ đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ được gì, mà chỉ cần anh nhíu mày hay cười một tiếng thì đều nhanh chóng chui vào đầu cô như một cảnh phim. Anh không phải là người đàn ông tốt mà mình muốn gặp đó chứ?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, An Mạc Hạ đã sợ hãi lập tức ngồi bật dậy. Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ? Người sau này ở bên cô là ai thì cũng không thể là Chu Dịch Phong! Cô nhất định hỏng não rồi nên mới nghĩ bậy bạ như vậy!
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, quyết định đi tắm nước nóng để thả lỏng. Nhất định là gần đây cô quá mệt mỏi nên mới có nhiều suy nghĩ kì lạ như vậy. Cô nên nhân cơ hội này, hưởng thụ phòng tắm của khách sạn đắt tiền.
Cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Phòng tắm này rộng rãi, thoáng đãng hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Tất cả mọi thứ đều là tự động, bồn cầu tự động, bồn tắm tự động, vòi sen tự động, hệ thống sưởi tự động,… Thậm chí còn có cả tủ rượu tự động đặt bên cạnh bồn tắm, thuận tiện cho khách vừa tắm vừa thưởng thức một ly.
An Mạc Hạ không có tiền đồ nghiên cứu hồi lâu rồi mới cởi quần áo ra, bước chân vào bồn tắm.
Nước ấm dâng lên qua cổ, khiến An Mạc Hạ cảm thấy cả người thoải mái. Trong bồn tắm cồn có nút ấn để thả cánh hoa. An Mạc Hạ nhẹ nhàng chạm vào, bồn tắm lớn nhanh chóng rải đầy cánh hoa hồng tỏa hương thơm ngát, khiến người đang ngâm trong bồn thoải mái tinh thần.
An Mạc Hạ tìm một vị trí thoải mái, tựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ cảm giác thư thái của việc tắm rửa mang lại. Bất tri bất giác, cô mơ màng ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, đánh thức An Mạc Hạ đang say giấc nồng.
Cô nhìn điện thoại đặt trên bục bên cạnh, đã hai giờ sáng rồi, cô đã ngâm trong bồn tắm hơn hai tiếng!
An Mạc Hạ vội vàng đứng dậy, lau sạch nước đọng trên người, tùy tiện lấy một cái áo choàng tắm phủ lên, bước nhanh tới cửa phòng.
An Mạc Hạ đang muốn mở cửa lại đột nhiên dừng lại, trong đầu có chút nghi ngờ.
Đợi đã, giờ này rồi còn ai tìm cô nữa chứ? Phục vụ của khách sạn? Có vẻ không đúng, bọn họ sao lại phải quấy rầy khách lúc nửa đêm chứ? Tạp vụ sao? Lại càng không! Đây là nơi nào chứ? Người bình thường căn bản không vào được.
Chỉ còn lại người kia thôi – khách hàng người Mễ - Claire.
Nghĩ tới đây, trái tim cô đột nhiên đập mạnh lên. Không phải anh ta đã nói ban đêm không có việc gì rồi sao? Sao còn đến tìm mình lúc này?
Chẳng lẽ…
Đột nhiên An Mạc Hạ nhớ lại Dương Phán Phán đã nói: “Phục vụ khách hàng buổi tối đều giao cho cô nha”.
An Mạc Hạ càng nghĩ càng sợ, đến lúc cầm vào chốt cửa phòng tay vẫn còn hơi run.
Cô định giả vờ như không nghe thấy nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp giống như nếu người trong phòng không mở cửa thì anh ta sẽ không dừng lại.
An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại nghĩ ở hành lang có camera giám sát, hơn nữa nhân viên phục vụ cũng túc trực 24/24, cho dù Claire định quấy rối cô thì cô cũng có thể chạy trốn được.
Nhưng nếu Claire thật sự có chuyện muốn tìm mà cô lại cố ý phớt lờ thì ngày mai chắc chắn sẽ bị phản hồi tới Lục Hiểu Như, vậy thì công việc này coi như cũng mất luôn, cái gì mà phụ nữ hiện đại tự cường không sợ thử thách mà đi đâu cũng gặp chuyện rắc rối vậy.