Một lúc lâu sau, trong phòng khách vẫn không có động tĩnh gì.
Lệ Bạc Thâm ngước mắt lên chỉ nhìn thấy, người phụ nữ đang ôm Tiểu Tinh Tinh đã dựa lưng vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi.
Bởi vì đang ôm Tiểu Tinh Tinh trong ngực nên tư thế của cô không được tự nhiên, ngủ cũng không thoải mái. Vậy mà mỗi lần nửa thoáng tỉnh lại, cô đều vô thức siết chặt vòng tay.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lệ Bạc Thâm khẽ rung động.
Thím Trương lại đi đến kiểm tra tình hình của tiểu tiểu thư, vừa bước tới chỗ ghế sô pha liền nhìn thấy thiếu gia ra hiệu cho mình im lặng.
Thấy thế, thím Trương thả chậm bước lại, thận trọng bước tới gần nhìn hai người họ, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của hai người thì trên mặt bà không khỏi lộ ra nét vui vẻ.
Quả nhiên, sợi dây liên kết mẹ con giữa thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư không bao giờ có thể cắt đứt được.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tiểu tiểu thư vẫn theo bản năng thân thiết với thiếu phu nhân, hơn nữa thiếu phu nhân cũng rất yêu thương tiểu tiểu thư.
Nhìn thấy hai người đắp chung chiếc chăn nhỏ, thím Trương hơi nhíu mày rồi nhẹ nhàng lui lại. Một lúc sau, bà quay lại đưa một chiếc chăn bông lớn cho Lệ Bạc Thâm.
Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày do dự, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy cầm lấy chiếc chăn, cúi người cẩn thận đắp lên cho hai người, sau đó còn cẩn thận nhét góc chăn dưới người Giang Nguyễn Nguyễn.
Làm xong một loạt hành động này, lúc chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt hắn thoáng xẹt qua khuôn mặt đang ngủ say của Giang Nguyễn Nguyễn.
Lệ Bạc Thâm không nhịn được mà dừng động tác lại, dùng ánh mắt đảo quanh khuôn mặt cô ngay khoảng cách cực kì mập mờ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn người phụ nữ này ở khoảng cách gần như vậy.
Có vẻ cô ngủ không mấy an ổn, hàng mi cong vút thỉnh thoảng lại run run, giống như có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Lệ Bạc Thâm nhịn được mà thử đoán xem bao giờ cô sẽ tỉnh lại.
Người phụ nữ đang say giấc bỗng trở người, từ từ trượt khỏi ghế sofa.
Thấy cả người cô sắp sửa rơi xuống, Lệ Bạc Thâm theo bản năng vươn tay bảo vệ đầu cô, gần như đã ôm trọn người Giang Nguyễn Nguyễn vào lòng.
Đôi má mềm mại của cô áp vào lòng bàn tay hắn, một cảm giác nhẹ nhàng, êm ái truyền thẳng từ bàn tay đến ngực hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, vì sợ đánh thức người trong lòng nên hắn vẫn giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích.
Ở bên cạnh, thím Trương nhìn thấy thiếu gia ôm thiếu phu nhân mà trong ngực thiếu phu nhân còn đang ôm tiểu tiểu thư, trong lòng bà chợt lóe lên một ý nghĩ.
Mặc dù thiếu phu nhân đã rời đi sáu năm, nhưng nếu cô ấy muốn quay trở lại cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, ánh mắt thím Trương thoáng hiện lên nét vui vẻ.
"Thiếu gia, cậu đưa thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư lên nghỉ ngơi đi, để hai người nằm vậy suốt đêm, ngày mai thức dậy chắc chắn thiếu phu nhân sẽ bị đau lưng, cô ấy vẫn còn phải đi làm mà."
Lệ Bạc Thâm nhăn mày, nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong vòng tay, đắn đo một lúc, sau đó hắn mới khẽ gật đầu.
Thấy hắn đồng ý, thím Trương bước lên phía trước bế Tiểu Tinh Tinh khỏi tay Giang Nguyễn Nguyễn, cũng may là Tiểu Tinh Tinh ngủ say, lúc bị thím Trương bế lên cũng chỉ hơi nghiêng đầu đi chứ không tỉnh lại.
Thím Trương ôm tiểu thư lên xong thì mở miệng cười nói: "Thiếu phu nhân làm phiền cô rồi."
Nói xong bà ấy lại đứng sang một bên chờ Lệ Bạc Thâm hành động.
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm hơi do dự.
Qua hồi lâu sau, hắn mới thận trọng nghiêng người, ôm lấy Giang Nguyễn Nguyễn.
Người phụ nữ đó lập tức nằm trọn trong vòng tay của hắn, vô thức nghiêng đầu tựa đầu vào vai hắn, mãi đến lúc hắn đứng dậy cô vẫn không tỉnh dậy.
Lệ Bạc Thâm nhìn người trong tay, lông mày khẽ cau lại, đáy mắt có chút không vui.
Người phụ nữ này, như thể cô ấy không có trọng lượng mà nằm gọn trong vòng tay hắn, rốt cục mấy năm quay cô đã chăm sóc bản thân như thế nào vậy?
Thím Trương nhìn thiếu gia ôm thiếu phu nhân vào lòng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Nhìn như thế nào cũng thấy thiếu gia và thiếu phu nhân xứng vô cùng!