Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10 Có khả năng hắn nhận ra cậu rồi
Bốn người trớ về biệt thự.
Giang Nguyễn Nguyễn cùng với hai đứa nhỏ vẩn còn đói nên đã chén sạch mọi thứ mà Tịch Mộ Vỉ góì về.
Ăn tối xong, hai đứa nhỏ lên lầu tắm.
Tịch Mộ Vi nhìn bạn thân đầy ẩn ý: “Tớ có chút không hiểu, tại sao cậu phải trốn tránh Lệ Bạc Thâm? Không phải lúc đó cậu đã đồng ý ly hôn rồi sao? Tại sao bây giờ cậu lại sợ anh ta như vậy? Hơn nữa, tại sao cậu lại đồng ý ly hôn? Cậu cũng không nói chuyện mấy năm trước cho tớ biết, lẽ nào có chuyện gì xảy ra sao?”
Bắt gặp ánh mắt của cò, Giang Nguyễn Nguyền theo bản năng cụp mắt xuống. Cô do dự một lúc mới bất đắc dĩ kể lại tình huống lúc đó.
“Giang Nguyễn Nguyền, cậu to gan thật đấy!”
Tịch Mộ Vi không ngờ rằng người bạn thân nhất của mình lại dám hạ thuốc Lệ Bạc Thâm và mang thai hai đứa con của hắn.
Chẳng trách hóm nay mới nghe thấy tên
Lệ Bạc Thâm, cô đã quay đầu bỏ chạy í
Giang Nguyễn Nguyền mím mói dưới, cay đắng nói: “Tớ không muốn hằn biết đến sựtồn tại của Triều Triều và Mộ Mộ. Hơn nữa, khi tớ hạ thuốc hẳn, tớ sợ hắn van còn ác cảm. Với thân phận của hắn, chắc chắc hắn sẽ trả thù tớ. Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ tớ sẽ không sợ hắn nhưng bây giờ tớ đã có hai đứa nhỏ rồi.”
Nói xong, cô cười tự giều: “Có lẽ là tớ đẵ suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ hắn không hề để tâm đến chuyện đó. Dù sao thì tớ cũng khỏng phải là người quan trọng.”
“Vậy thì không chắc!”
Tịch Mộ Vi cau mày nói: “Tớ nghĩ có khả năng hắn đã nghe thấy tìêhg cúa cậu. Vừa rồi hắn đi vào còn hỏi cậu đâu. Xem ra hắn tới đây để tính toán với cậu!”
Nghe được lời này, Giang Nguyền Nguyền hơi sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy đau đớn.
Quả nhiên đối với hắn, chỉ còn lại hận ý từ đêm hôm đó…
Thấy bạn thân cụp mắt với vẻ cay đắng, Tịch Mộ Vỉ an ủi cô: “Cậu đừng lo lắng quá,
Hải thành rộng lớn như vậy, công việc của hai người cũng không liên quan đến nhau nên nhất định sẽ không gặp lại nhau đâu.”
Giang Nguyên Nguyền khẽ gật đầu, trong lòng cũng Ồm vận may như vậy.
“Mẹ ơi!”
Đột nhiên âm thanh của Triều Triều và Mộ Mộ lọt vào tai cô.
Giang Nguyễn Nguyền và Tịch Mộ Vi ngừng nói chuyện và nhìn lên cầu thang.
Hai đứa nhỏ đã tắm xong, tóc vần còn ướt, làn da trắng nõn ẩm ướt, mặc đồ ngủ hình con bò đi xuống cầu thang.
Cỏ bước đến gần hai đứa nhỏ. Haỉ đứa trẻ ngẩng đầu lên và hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?”
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ, trong đầu Tịch Mộ Vì không còn nghĩ được gì khác nữa. Cô ngồi xổm xuống Ồm từng đứa một: “Sao các con dề thương thế nhỉ! Các con về nhà với mẹ nuôi nhé? Mẹ nuôi thích hai đứa quá mất thôi!”
Cô xoa mặt Triều Triều và Mộ Mộ.
Giang Nguyễn Nguyền bật cười. Cô nhanh chóng giải cứu hai đứa con của mình
khỏi móng vuốt của cô bạn thân rồi lại nghĩ đến chuyện khác.
“Lần này về nhà vội quá nên suýt chút nữa mình quên mất. Công việc sắp tới sẽ rất bận nên không thể đưa Triều Triều và Mộ Mộ đỉ cùng được. Mình muốn hỏì cậu gần đây có trường mẫu giáo nào không? Còn nữa, chúng ta cũng cần tìm một bảo mẩu.”
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ cũng không nói gì.
Với chỉ số IQ của hai đứa thì không cần phải đi học mẫu giáo.
Tuy nhiên mẹ thực sự rất bận nên bọn họ chỉ đành phối hợp.
Nghe xong, Tịch Mộ Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường mẫu giáo là một nơi tốt”
Giang Nguyễn Nguyền nhìn bạn thân: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Gần đây có một trường mẳu giáo quý tộc khá tốt và rất nổi tiếng ở Hải thành. Ch.ương trình giảng dạy cũng rất phong phú, có thế học ngôn ngữ của nhiều quốc gia và có rất nhiều giáo viên rất nổi tiếng. Rất nhiều nhà có tiền chật vật đưa con mình vào đây học nên không cần lo lắng chuyện bị bắt nạt
đâu.”
Tịch Mộ Vi giới thiệu.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyên lập tức nói: “Thật sao? Tớ sẽ lên mạng tra thử. Nếu không có vấn đề gì thì tớ sẽ gửi hai đứa nhỏ đến đó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK