Giang Nguyễn Nguyễn lịch sự chào hỏi xong thì không nói gì nữa, ông cụ Tần cũng không nói, cô không thể rời đi, cho nên chỉ có thể yên lặng đứng đó lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tống Viện thu hồi ánh mắt khỏi người Giang Nguyễn Nguyễn, ân cần nhìn về phía ông cụ Tần: "Sức khỏe của bác chuyển biến tốt quả thật là chuyện may mắn của nhà họ Tần mà."
Ông cụ Tần mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói: "Cũng nhờ có bác sĩ Giang, nếu không có cô ấy, e là bây giờ tôi vẫn còn nằm liệt trên giường đó!"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức dồn lên người Giang Nguyễn Nguyễn.
Trình Tâm Ngữ cũng nói thêm vào: "Bác sĩ Giang đúng là ân nhân của nhà họ Tần chúng tôi."
Ngắn ngủi hai câu nói, Giang Nguyễn Nguyễn đã bị đẩy đến trước mặt nhóm người Tống Viện.
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu một chút, sau đó lạnh nhạt cong môi: "Cũng không phải ân nhân gì, đây là chuyện một bác sĩ như tôi nên làm, tôi cũng rất vui khi có thể chữa khỏi cho ông cụ."
Thấy cô khiêm tốn như vậy, ông cụ Tần càng ngày càng khâm phục cô.
Nhìn thấy thái độ của ông cụ đối với Giang Nguyễn Nguyễn, ánh mắt Tống Viện hơi lạnh xuống nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, bà ta cố ý nói bóng gió: "Đúng là không nhìn ra nha, bác sĩ này tuổi còn trẻ như vậy mà cũng có vài phần năng lực, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng chúng ta không làm gì được mà ai ngờ cô ta lại chữa được thật."
Chỉ nghe ý trên mặt chữ có vẻ bà ta đang khen cô thật.
Nhưng từ giọng điệu của Tống Viện lại khiến Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy vẻ thù địch.
Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn trầm xuống, không để ý tới nữa.
Phó Vi Trữ đứng bên cạnh thấy đề tài cứ dừng trên người Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhân lúc chưa có ai lên tiếng tiếp, cô ta buông tay Tống Viện ra rồi đi đến bên cạnh ông cụ Tần làm nũng: "Ông nội Tần vượt qua đợt bạo bệnh này rồi, về sau chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, không còn gặp phiền phức gì nữa!"
Sự chú ý của ông cụ Tần lập tức bị cô ta thu hút trở lại, ông cụ mỉm cười trêu ghẹo: "Ai nói vậy hả?"
Phó Vi Trữ mỉm cười: "Là con nói đó, tóm lại, ông nội Tần tốt như vậy, chắc chắn sẽ phúc như Đông Hải!"
Ông cụ Tần bị lời tốt lành của cô ta chọc vui vẻ, cười cười gật đầu: "Vậy coi như ông mượn lời hay ý đẹp của con đi!"
Nói xong ông lại đưa mắt nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, có vẻ muốn ghi hết công lao cho cô.
Phó Vi Trữ nhìn ra ý đồ của ông cụ, bĩu môi tự trách bản thân: "Tiếc là con không tìm được bác sĩ nào tốt như bác sĩ Giang sớm một chút, nếu không ông nội Tần cũng không cần phải chịu đựng lâu như vậy!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự trách của cô ta, ông cụ Tần vội vàng xua tay trấn an, nhẹ nhàng nói: "Nói gì vậy chứ? Mặc dù mấy năm nay ông vẫn luôn nằm trên giường nhưng đầu óc rất minh mẫn. Mấy năm nay con tìm cho ông không ít bác sĩ nổi tiếng, chắc hẳn cũng tốn không ít công sức đúng không? Tâm ý của con thế nào ông đều nhớ!”
Phó Vi Trữ nói xong, vành mắt lại đỏ lên nói: "Nhưng mà, mấy bác sĩ con tìm được không có ích chút nào…”
Thấy cô ta để tâm chuyện này như vậy, lòng ông cụ Tần thoáng mềm đi một chút, ông cười nói: "Ông nội biết con là đứa bé tốt, mấy năm này cũng nhờ có con tìm cho ông nhiều bác sĩ như vậy, nếu không ông sẽ còn đau đớn nhiều hơn thế nữa."
Trình Tâm Ngữ cũng vội vàng hù theo trấn an: "Vi Trữ thật sự rất có tâm, đối xử với ông cụ như ông nội ruột làm chúng ta cũng phải hổ thẹn."
Nói xong lại nhớ đến mấy năm nay Lệ Bạc Thâm cũng tìm đến không ít danh y và dược liệu tốt, liền bổ sung: "Mấy năm nay Bạc Thâm cũng rất có lòng."
Lệ Bạc Thâm hơi cúi đầu: "Mấy cái đó đều là chuyện con cháu nên làm."
Lời vừa dứt, Trình Tâm Ngữ nhìn tới quần áo của hai người, không nhịn được nói: "Chuyện tốt đến theo cặp, con và Vi Trữ đã ở bên nhau nhiều năm rồi, lần này các con đến tham dự đại thọ của ông cụ, lần sau mấy dì lại đến tham dự lễ đính hôn của các con!"