Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44 Sau khi lớn lên phải gả cho anh hai
Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu, sau đó thấy thời gian đã không còn sớm nên Tịch Mộ Vỉ đứng dậy tạm biệt fôì rời đi.
Hai đứa nhóc như hai cái đuôi nhỏ đi theo Giang Nguyễn Nguyên khắp căn phòng.
Giang Nguyễn Nguyễn thu dọn một lát mới có thời gian quay người lại hỏi han tụi nhỏ.
“Hôm nay đến nhà trẻ vui không hai con? Có đánh nhau với các bạn không?”
Hai đứa nhóc cẩn thận nhớ lại, sau đó dùng sức gật đầu: “Rất vui, hôm nay khi tan học mấy bạn còn nhét thật nhiều đồ ăn vặt cho tụi con nữa!”
Nghe vậy, Giang Nguyên Nguyễn không khỏi bật cười: “Các con được hoan nghênh như thế sao?”
Mộ Mộ nghiêm trang gật đầu fôì quay qua nhìn Triều Triều, nói: “Hôm nay còn có một bạn nữ nói sau khi lớn lên phải gả cho anh hai nữa!”
“Thật sao?” Giang Nguyễn Nguyên buồn cười nhìn hai đứa nhỏ nhà mình.
Triều Triều hơi sửng sốt, sau đó xụ mặt
nhìn em trai một cái, bên tai hơi đỏ lên: “Có một bạn nói vậy, nhưng con không chịu.1′
Mộ Mộ nắm lỗ tai làm mặt xấu với anh mình.
Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, trên mặt Giang Nguyên Nguyên đêu là ý cười.
Mặc dù thời gian đã không còn sớm, nhưng hai đứa nhỏ vẫn quấn lấy cô kể những chuyện lý thú trong nhà trẻ một hồi. Hầu hết đều là Mộ Mộ nói một hơi thật dài, sau đó Triều Triều đưa ra tổng kết.
Giang Nguyên Nguyên luôn lắng nghe, thỉnh thoảng còn bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của tụi nhỏ.
Chờ đến khi cô sực tỉnh lại thì đã gần mười giờ.
“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ đấy!” Giang Nguyễn Nguyễn không cười nữa mà thúc giục hai đứa nhỏ đi lên lầu ngủ.
Hai cậu nhóc nghe lời dừng câu chuyện rồi chạy lên lầu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyên Nguyễn đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ rồi lái xe đi sở nghiên cứu.
Chờ kết thúc cuộc họp buổi sáng, Giang
Nguyễn Nguyễn và cố Vân Xuyên cùng đi ra khỏi phòng họp.
“Tình hình hôm qua ra sao? Cô có cách giải quyết bệnh tình của ông cụ Tân không?” Cố Vân Xuyên quan tâm hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu: “Bệnh tình của ông cụ nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, cũng hơi khó giải quyết, nhưng không phải hết cách, chỉ là quá trình trị liệu sẽ hơi dài, mấy ngày nay tôi sẽ thường xuyên đi qua đó, ở bên này làm phiền anh coi sóc.”
Nghe vậy, trong mắt cố Vân Xuyên tràn đầy tán thưởng, anh mở miệng trêu chọc: “Không ngờ căn bệnh mà các bác sĩ nổi tiếng do nhà họ Tân mời đến đều bó tay chịu thua khỉ lọt vào tay cô lại biến thành ‘Không phải hết cách’. Bác sĩ Giang, lời này của cô làm chúng tôi tự tì mặc cảm lắm đấy!”
Anh nói như đang trêu chọc, nhưng cũng là sự thật. Dù sao trong những bác sĩ bó tay chịu thua kia cũng bao gồm cả anh.
Giang Nguyễn Nguyễn lơ đễnh cười cười: “Chỉ do trùng hợp thuộc về lĩnh vực tôi quen thuộc mà thôi.”
Thấy được dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô, Cố Vân Xuyên cảm thấy thật xao xuyến.
“Đúng rồi, mặc dù còn chưa trị khỏi cho ông cụ Tân, nhưng nhà họ Tần đã đồng ý cung cấp dược liệu cho chúng ta, chắc hôm nay có thể ký hợp đồng đây. Hơn nữa đợt đầu tiên là cung ứng miễn phí, xem như giải quyết tình trạng khẩn cấp của chúng ta. Ve sau chúng ta không cần lo lắng vì chuyện dược liệu nữa.” Giang Nguyễn Nguyễn nhắc đến chuyện cung ứng dược liệu.
Nghĩ đến chuyện này, trên mặt cô liền tràn đầy ý cười.
Cố Vân Xuyên kỉnh ngạc nhướng mày lên: “Thật sao? Ông cụ Tần vừa tỉnh là nhà họ Tần đã chịu ký hợp đồng với chúng ta?”
Giang Nguyễn Nguyên gật đầu cười.
Thấy cô thừa nhận, Cố Vân Xuyên khen ngợi: “Xem ra họ đã bị y thuật của cô thuyết phục, vẫn là cô lợi hại.”
Giang Nguyên Nguyễn thản nhiên cười cười: “Tôi chỉ làm một chút chuyện trong khả năng của mình thôi, hỉ vọng bệnh tình của ông cụ đừng xảy ra biến cố gì.”
“Có cô đích thân ra trận thì nhất định sẽ thuận lợi.” Cố Vân Xuyên nói rất chắc chắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK