Lệ Bạc Thâm đứng bên cửa sổ sát đất hồi lâu rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha.
Bên kia lập tức nghe máy.
"Bạc Thâm, có chuyện gì?" Hôm nay Lệ Chính Đình không đến công ty mà đang ngồi ở nhà ăn điểm tâm, nhận được điện thoại của con thì ông ta lập tức ngước mắt liếc nhìn Tống Viện ở đối diện.
Nghe thấy là con mình gọi điện thoại tới, Tống Viện lập tức hiểu ra rồi trực tiếp giơ tay lên nhận lấy điện thoại từ trong tay ông ta.
Lệ Chính Đình cũng không ngăn cản mà đưa điện thoại qua theo ý bà ta.
Đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm không biết tình hình bên này nên trầm giọng đặt câu hỏi: “Tin tức về đám cưới kia là cha tung ra à?"
Cho dù Lộ Khiêm đã điều tra, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cha thừa nhận.
Không ngờ đầu bên kia lại vang lên tiếng nói của mẹ.
"Là ý của mẹ, làm sao?" Tống Viện đáp lại rất đương nhiên.
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ run lên, một lát sau thì chậm rãi cau mày lại: “Vì sao mẹ không hỏi ý kiến của con trước? Dù sao cũng là hôn sự của con, hơn nữa con sớm đã nói với mẹ là đừng nhúng tay vào chuyện này, con có tính toán của mình."
Tống Viện nghĩ đến những lời nói đêm qua của Phó gia thì sắc mặt trầm xuống: “Con có tính toán gì? Tính toán của con chính là bơ Vi Trữ, bởi vì hành động ngày đó của con mà bên ngoài đã đồn đãi Vi Trữ thành như vậy, con xử lý chưa? Đây là tính toán của con à?"
Lệ Bạc Thâm bị mẹ nói cho đau đầu: “Sao mẹ biết con không xử lý gì?"
Ngày đó hắn mang Giang Nguyễn Nguyễn đi trước mặt đông đảo khách khứa, sau đó bên ngoài đồn đãi thế nào hắn cũng có nghe thấy.
Tuy hắn không thích Phó Vi Trữ, nhưng cũng nhớ đến ân tình của Phó lão gia tử nên không tính thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng hắn vừa chuẩn bị hành động thì tin tức bên ngoài đã xảy ra nghịch chuyển, thậm chí cũng cuốn hắn vào.
Có thể nói Lệ Bạc Thâm hoàn toàn không kịp đề phòng.
"Mặc kệ con có xử lý hay không thì đây là biện pháp duy nhất có thể ngưng hẳn lời đồn!" Tống Viện không cho phép cãi lại: "Lời đồn bên ngoài đều do con gây nên, tất nhiên phải chấm dứt từ con! Hơn nữa Vi Trữ ở bên cạnh con nhiều năm như vậy, con đã sớm nên cho con bé một danh phận, mẹ tuyên bố thay tụi con có lỗi gì?"
Lệ Bạc Thâm ấn huyệt thái dương, cố nén bực bội trong lòng: “Mẹ biết con không có tính toán đó! Hơn nữa mẹ cũng biết tình hình của Tinh Tinh, con bé không thích Phó Vi Trữ, mấy hôm trước Phó Vi Trữ còn ra tay đánh Tinh Tinh, hiện tại mẹ bảo Tinh Tinh nhận Phó Vi Trữ làm mẹ, mẹ có nghĩ đến cảm nhận của nó không?"
Tống Viện không để bụng: “Tinh Tinh không thích Vi Trữ là vì thời gian họ ở chung quá ít, chuyện kia thì Vi Trữ đã biết sai rồi, cuối cùng hai con cũng phải kết hôn, sớm muộn gì Tinh Tinh cũng phải chấp nhận Vi Trữ, sớm hay muộn có gì khác nhau? Giờ chấp nhận còn có thể sớm ngày bồi dưỡng cảm tình."
Nói xong, không đợi Lệ Bạc Thâm nói gì thì Tống Viện lại nói: "Con không có tính toán đó với Vi Trữ thì chẳng lẽ muốn kết hôn với họ Giang kia? Mẹ vẫn nói câu đó, mặc kệ là lý do gì thì mẹ cũng không chấp nhận người đàn bà đó! Nếu không phải con nói ở bên người nó giúp bệnh tình của Tinh Tinh khôi phục thì mẹ còn không cho phép Tinh Tinh ở nhờ bên kia! Đây là nhượng bộ lớn nhất của mẹ rồi!"
Lệ Bạc Thâm trầm mặc.
"Hiện tại Tinh Tinh đã khôi phục ổn rồi, con nên nhanh chóng đón Tinh Tinh trở về, để nó bồi dưỡng tình cảm với Vi Trữ."
Tống Viện lại đổi giọng: “Tiện thể cũng nhắc nhở người họ Giang kia một câu, tốt nhất đừng có mộng tưởng gì không nên có, nó không có khả năng bước vào cánh cửa của Lệ gia lần thứ hai!"
Nói xong, bà ta trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Bạc Thâm nghe thấy tạp âm bên tai thì sắc mặt cực kỳ khó coi.