Đã thấy bọn họ ở gần nhau vài lần, Tần Vũ Trì ít nhiều gì cũng nhìn ra được vài thứ.
Ít nhất là anh ta nhìn ra thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn không tệ như anh ta tưởng tượng.
Từ khi biết quan hệ giữa hai người bọn họ, Tần Vũ Trì vẫn luôn nghĩ Lệ Bạc Thâm sẽ nhắm mắt làm ngơ với Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng kết quả thì hoàn toàn trái ngược.
Ngược lại Lệ Bạc Thâm còn giúp đỡ người phụ nữ đó không ít lần .
Còn Phó Vi Trữ thì không ngừng mặt nóng dán mông lạnh.
Nhìn cách hai người ở chung, Tần Vũ Trì mơ hồ cảm nhận được Lệ Bạc Thâm vẫn còn để ý Giang Nguyễn Nguyễn, vì thế mà sau khi nhìn thấy tâm trạng Lệ Bạc Thâm đột ngột lạnh xuống vì cảnh tượng trước mắt, anh ta mới đưa ra đề nghị như vậy.
Lông mày của Lệ Bạc Thâm nhăn lại càng lúc càng sâu, hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không trả lời.
Tần Vũ Trì vốn biết rõ tính hắn cho nên mới ra vẻ khó xử nói tiếp: "Bác sĩ Giang là khách quý do tôi đích thân mời, giờ để cô ấy ở đó một mình cũng không tốt, tôi phải qua đó tiếp chuyện với cô ấy, chúng ta cùng nhau đi qua nhé?"
Anh ta vừa dứt câu, vài giây sau đã nghe người bên cạnh thấp giọng đáp lời.
Hai người chào hỏi những người xung quanh rồi kéo nhau đi về hướng cô.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang nói chuyện phiếm với Mặc Lâm Thâm thì đột nhiên nhìn thấy sau lưng Mặc Lâm Thâm có hai người đi tới, lông mày cô khẽ cau lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt nhòa đi.
"Mặc thiếu gia, anh về Trung Quốc lúc nào vậy?” Tần Vũ Trì thân thiết vỗ vỗ bả vai Mặc Lâm Thâm.
Mặc Lâm Thâm quay đầu lại mỉm cười trả lời, sau đó lại vui vẻ trò chuyện thêm vài câu. Tần Vũ Trì liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên nói: "Anh biết bác sĩ Giang à?"
Mạc Lâm Thâm cười lớn rồi gật đầu: "Đúng vậy, tôi và Nguyễn Nguyễn rất thân thuộc.”
Vừa nghe thấy cách anh ta xưng hô với Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng Tần Vũ Trì thầm lộp bộp một tiếng, vô thức liếc sang người bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý Bách Thâm trầm xuống.
Nhiệt độ xung quanh cũng từ từ thấp xuống.
Tần Vũ Trì lẳng lặng ngậm miệng lại.
Bầu không khí ở đó nhất thời có chút im lặng.
"Vũ Trì, đây là?" Lúc này giọng nói lạnh lùng của Lệ Bạc Thâm đã phá vỡ sự im lặng.
Tần Vũ Trì thầm rùng mình một cái, âm thầm đẩy Mặc Lâm Thâm đến bên cạnh Lệ Bạc Thâm còn mình thì trốn sang một bên, giới thiệu: "Tôi quên giới thiệu, đây là tiểu thiếu gia nhà họ Mặc, Mặc Lâm Thâm, là vị quanh năm ở nước ngoài đó, học chuyên ngành y."
Nói xong, anh ta lại giới thiệu với Mặc Lâm Thâm: "Đây là anh Lệ, Lệ Bạc Thâm, chủ tịch hiện tại của tập đoàn nhà họ Lệ, hẳn là anh cũng đã nghe nói rồi."
Đợi anh ta dứt lời, Lệ Bạc Thâm vô cảm duỗi tay ra: "Hóa ra là Mặc thiếu gia, hân hạnh được gặp."
Rõ ràng là một động thái rất lịch thiệp, nhưng Mặc Lâm Thâm không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có vẻ hơi thù địch với mình, anh ta do dự một lúc rồi mới đưa tay ra bắt: "Tôi đã nghe nói về anh Lệ từ lâu rồi, anh và Nguyễn Nguyễn ......"
Nói đến đây, Mạc Lâm Thâm vô thức liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn bên kia, đang định nói tiếp thì bị Giang Nguyễn Nguyễn ngắt lời: “Học trưởng, tôi không quen thuộc anh Lệ lắm, anh không cần tìm đề tài cho chúng tôi đâu."
Giang Nguyễn Nguyễn xa cách nhìn sang người đàn ông bên cạnh Mặc Lâm Thâm, lạnh lùng gật đầu thay lời chào.
Thấy vậy, giọng nói của Mặc Lâm Thâm đột ngột dừng lại, ánh mắt quét qua quét lại giữa Giang Nguyễn Nguyễn và Lệ Bạc Thâm rồi chấp nhận bỏ qua đề tài: "Xin lỗi, là tôi đột ngột, nhưng anh Lệ quả thật là một nhân tài nổi tiếng, ngưỡng mộ đã lâu."
Sự tương tác giữa hai người đã rơi vào trong mắt Lệ Bạc Thâm.
Nhìn thấy sự ăn ý ngầm giữa hai người, lông mày không vui Lệ Bạc Thâm nhíu lại, nghe Mặc Lâm Thâm nói vậy hắn cũng chỉ vô cảm gật đầu.
Mặc dù người đàn ông này chỉ mới nói được một nửa, nhưng hắn vẫn đoán được anh ta định nói gì.
Hai người bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng người này lại biết hắn có liên quan với Giang Nguyễn Nguyễn, chắc chắn là chuyện của sáu năm trước.
Không ngờ Giang Nguyễn Nguyễn sẽ nói chuyện này cho anh ta biết, rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ là gì?
Nghĩ đến đây, sự bất mãn đang vây quanh Lệ Bạc Thâm gần như đã biến thành thực chất.