Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 Lần đầu tiên dám phản kháng cô ta
Hai mươi phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước cống trang viên nhà họ Lệ.
Tiểu Tinh Tinh khồng muốn ai bế mình, cô bé tự mình chậm rãi xuống xe và im lặng đi về phía trước.
Lệ Bạc Thâm lẳng lặng đi theo phía sau.
Hai cha con vừa bước vào cửa thì nghe thấy có giọng nói vang lên…
“Tiểu Tinh Tinh!”
Phó Vi Trữ đang ờ trong phòng khách, nhàn nhã lướt di động. Khi nghe thây tiếng người đang đi vào, cô ta ngước mắt lên nhìn.
Vừa thấy đó là Tiểu Tinh Tinh, cô ta lập tức chạy tới ôm cô bé: “Con về rồi! Tại sao con lại bỏ đi mà không nói một lời?! Dì sợ quá đi mất! Con không sao chứ? Con có bị thương chổ nào không?”
Cồ ta vừa nóỉ vừa khẩn trương kiểm tra cơ thể cô bé.
Nhất thời Tiểu Tinh Tinh có chút choáng váng vì bi cô ta bất ngờ ôm vào lòng.
Giọng nói đạo đức giả của Phó Vi Trữ
vang lên bên tai khiến cho ánh mắt cúa cô bé dần trờ nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này thực sự không biết vì sao cô bé lại bỏ nhà đi ư?
Nếu như lúc sáng cô ta không nói rằng sau này ba sẽ không thích cô bé nữa và còn đe dọa có bé thì cô bé đã không lén lút bỏ nhà ra đi.
Nghĩ tới bộ mặt đạo đức giả của người trước mặt, lại nghĩ đến dì xinh đẹp hôm nay gặp được…
So sánh hai người với nhau, dì ấy thực sự quan tâm đến cô bé còn hành động làm bộ làm tịch của Phó Vi Trữ khiến cho cô bé cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cô bé liên tục giẫy dụa.
“Tiểu Tinh Tinh, con làm sao thế? Con đùng cử động, đế dì kiếm tra xem con có bị thương không.”
Phó Vi Trữ nhận thấy sự phản kháng của cò bé, cồ ta lặng lẽ dùng sức mạnh hơn còn giọng điệu ra vẻ bất lực không biết làm sao.
Tiểu Tinh Tinh bị cô ta véo một cái đau đớn, cô bé giãy dụa càng mạnh hơn và sự phản kháng cũng càng rõ ràng hơn.
Trong mắt Phó Vi Trữ hiện lên vé mất kiên nhẫn.
Trước đây mổi lần bị dạy một bài học, con nhóc câm này sẽ thu mình lại và không nói gì.
Đây là lần đầu tiên con bé dám phản kháng cô ta í
Nếu như không phải có Lệ Bạc Thâm ớ đây thì Phó Vi Trữ nhất định sẽ không để con bé hổn xược như vậy!
Phó Vỉ Trữ sợ Lệ Bạc Thâm nhận ra điều gì đó kỳ lạ, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng. Cô ta thả lỏng tay không còn dùng sức khiến cho bản thân ngẵ xuống đất theo lực đẩy của Tiểu Tinh Tinh.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tiểu Tinh Tinh nói: “Tinh Tinh…Dì biết con chưa bao giờ thích dì nhưng dì thực sự rất lo lẳng cho con. Tại sao con…?’’
Giọng nóỉ của cò ta đầy vé nghẹn ngào còn đôi mắt thì đỏ hoe.
Lệ Bạc Thâm vừa cởi xong áo khoác, khi quay người lại tình cờ nhìn thây cảnh tượng này. Hắn cau mày kéo cô bé đến bên mình: “Tinh Tinh, ba biết con không vui. Con có thể
trút giận lẻn người ba cũng được nhưng khỏng được làm như vậy với người khác. Con có biết làm như vậy là rất bất lịch sự không?”
Nghe được lờì này, trong lòng Tiểu Tinh Tinh vừa cảm thấy không phục vừa cảm thấy oan ức.
Ba luôn lên tiếng bênh vực người phụ nữ xấu xa này[
Cỏ bé tức giận đẩy bàn tay to lớn của Lệ Bạc Thâm ra. Sau đó, cô bé ôm chặt con búp bê trong tay và quay người chạy lên lầu.
Nhìn thấy con nhóc câm phiền phức đã đi, Phó Vỉ Trữ chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nóì: “Tinh Tinh vừa mớỉ trớ về, chắc con bé sợ lắm. Anh đừng trách con bé…”
Lệ Bạc Thâm thờ ơ ngắt lời cô ta: “Cô về đi. Tình Tinh vẫn còn tức giận nên có lẽ không muốn gặp cô.”
Vé mặt của Phó Vi Trữ cứng đờ. Một lúc sau, cô ta cười nói với vẻ lúng túng: “Được, vậy hỏm khác em sẽ tới gặp con bé.”
Nói xong, cỏ ta cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Từ trang viên nhà họ Lệ đì ra, sắc mặt của Phó Vi Trữ đột nhiên thay đổi.
Không ngờ lại tìm được con nhỏ khốn kiếp đó! Lại còn dám nhìn cô ta bằng vé mặt đó nữa chứ!
Tại sao nó không chết ớ bên ngoài luôn đi!
Thật đáng tiếc!
Sau khi Lệ Bạc Thâm rời đi, Tịch Mộ Vi ngồi lại thêm một lúc.
Sau đó, cô bước nhanh ra xe.
“Cậu không sao chứ?”
Thấy cỏ đỉ tới, Giang Nguyền Nguyễn lập tức mở cửa xe cho cỏ: “Người đi rồi?”
Tịch Mộ Vi lên xe, thờ phào nhẹ nhõm: “Đì thôi, cậu không thấy ánh mắt hắn nhìn mình đâu, như thể hắn nhìn thấu mọi thứ vậy…Suýt chút nữa tớ không chịu nối áp lực mà nói ra hết tất cả.”
Giang Nguyễn Nguyền cười nóỉ: “Cậu vất vả rồi, chúng ta đi đâu đó ăn nhé? Tớ đãi cậu.”
Tịch Mộ Vi xua tay nói: “Tớ đã gói phần thừa lại rồi. Vào được nhà hàng lớn như vậy khó lắm, phải ăn thật ngon chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK