Khi họ đi ra khỏi bệnh viện thì còn chưa tới tám giờ.
Giang Nguyễn Nguyễn nằm trên giường một ngày hai đêm nên chỉ cảm thấy xương cốt đều cứng lại, cuối cùng cũng được đi ra bên ngoài hít thở không khí mới mẻ, cô thoải mái duỗi người.
Triều Triều và Mộ Mộ nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
"Tiểu thư, nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, chỉ tới trưa thôi cũng được rồi!" thím Lý tận tình khuyên bảo cô.
Giang Nguyễn Nguyễn cười cười đáp: “Tôi không sao, không cần lo lắng, hôm trước làm giải phẫu chảy mồ hôi mà không xử lý đã đến nhà trẻ, có lẽ là trên đường đi bị cảm lạnh mới phát sốt, sau này tôi sẽ chú ý."
Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Mẹ còn phải đến sở nghiên cứu làm việc, để bà nội Lý đưa tụi con đi nhà trẻ được không? Có thể sẽ trễ một chút, mẹ nói một tiếng với cô Lý."
Bọn nhỏ hơi lo lắng mà nhìn cô.
Nếu có thể, bọn họ cũng hy vọng mẹ trở về nghỉ ngơi một chút.
Nhưng họ hiểu mẹ nhất, cũng biết mẹ không có khả năng để công việc bị chậm trễ.
Tụi nhỏ do dự một lát rồi đành gật gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy nhìn về phía thím Lý: “Bọn nhỏ nhờ vào thím, tôi sẽ không đi qua đó, tôi sẽ nói chuyện với cô giáo trước."
thím Lý cũng chỉ đành đáp ứng.
"Chuyện hôm qua xin cảm ơn, nhưng coi như là báo đáp trước đó tôi chăm sóc cho Tiểu Tinh Tinh, sau này hai chúng ta không nợ gì nhau." Giang Nguyễn Nguyễn lại đi đến chỗ người đàn ông đã đứng ở cửa chính mà lạnh nhạt mở miệng.
Nghe vậy, trên mặt hắn không có chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại hơi tối sầm xuống rất khó phát giác.
Sau một lúc lâu, hắn mới cảm xúc không rõ mà nhếch môi lên: “Được thôi."
Giang Nguyễn Nguyễn đang muốn xoay người rời đi thì lại bị một bàn tay nhỏ bắt lấy làn váy.
"Dì!" Tiểu Tinh Tinh không hiểu không nợ gì nhau là có ý gì, nhưng cứ cảm thấy dì nói chuyện hơi kỳ quái, cô bé sốt ruột nắm lấy váy của dì.
Giang Nguyễn Nguyễn dừng bước, quay lại nhìn cô béo: “Làm sao vậy Tinh Tinh?"
Trong đôi mắt long lanh của Tiểu Tinh Tinh tràn đầy tủi thân: “Thích dì."
Thấy thế, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy tim mình nhũn ra, nhịn không được bế cô bé lên: “Dì cũng thích Tinh Tinh, lần này cám ơn Tinh Tinh đến thăm dì."
Được dì đẹp ôm, tâm tình của Tiểu Tinh Tinh mới từ từ tốt đẹp lên.
Nhưng nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, cô bé vẫn hơi lưu luyến.
Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ rồi cùng thím Lý đến ven đường đón xe.
Buổi sáng thím Lý đón xe tới, hôm qua Giang Nguyễn Nguyễn được Lệ Bạc Thâm đưa tới, hai người cũng hết cách.
Nhưng lúc này ngay vào giờ cao điểm, đợi sau một lúc lâu vẫn không thấy chiếc xe trống nào.
Giang Nguyễn Nguyễn đang nghĩ ngợi có nên làm phiền Cố Vân Xuyên tới đón mình hay không.
Chỉ nghe tiếng nói của Lệ Bạc Thâm vang lên ở một bên: “Hiện tại không tiện đón xe, tôi đưa mọi người đi."
Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, đã một lúc rồi mà hắn còn chưa rời đi.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt trông mong của cô bé bên cạnh đang nhìn mình, cảm thấy hiểu ra.
Mặc dù mềm lòng với cô bé, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn cau mày lại, thái độ xa cách mở miệng từ chối: “Không cần, từ hôm qua đến giờ tôi đã làm phiền Lệ tổng quá nhiều, chắc Lệ tổng cũng phải đến công ty, tôi không làm phiền anh nữa, chúng tôi đón xe là được rồi."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy người đàn ông có chút không vui mà cau mày.
Giang Nguyễn Nguyễn yên lặng dừng lại, không biết câu nào của mình lại chọc giận hắn.