Giang Nguyễn Nguyễn định thần lại, ánh mắt khẽ lướt qua người cô ta rồi nhìn sang Tân Vũ Trì đang ngồi ở một bên.
Tân Vũ Trì nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, anh ta đứng dậy và đi về phía Giang Nguyễn Nguyễn, giả vờ vô ý đứng chắn tầm nhìn của Phó Vi Trữ.
“Bác sĩ Giang, ông nội tôi đang ở trên lầu chờ cô, bây giờ chúng ta đi lên luôn không?”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.
Tân Vũ Trì nói một tiếng với Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sofa rồi dẫn cô lên lầu.
Hai người vừa đi tới cầu thang, giọng nói của Phó Vi Trữ lại nhàn nhã vang lên: “Nghe nói nhờ có sự điều trị của cô Giang mà sức khỏe của ông nội Tần đã tốt lên rất nhiều. Tôi cũng muốn đi lên thăm ông ấy một chút, đúng lúc nhìn xem cô Giang điều trị như thế nào.”
Kế đó cô ta thản nhiên đi theo phía sau bọn họ.
Giang Nguyên Nguyên khẽ cau mày, nhưng thấy Tân Vũ Trì là chủ nhà còn chưa nói gì cho nên cô cũng chỉ có thể giả vờ như cô ta không hề tồn tại.
Dưới sự điều trị của cô, cơ thể của ông cụ đã hồi phục rất nhiều, lúc này ông cụ đã chuyển ra khỏi căn phòng ban đầu và trở về phòng ngủ của mình.
Khỉ họ lên đến nơi, ông cụ đang dựa người vào đầu giường, tròng tỉnh thần có vẻ rất tốt.
“Ông nội, bác sĩ Giang đến rồỉ.” Tân Vũ Trì dẫn Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên giường.
Nghe vậy, ông cụ Tần nheo mắt, cẩn thận quan sát Giang Nguyễn Nguyễn, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích: “Bác sĩ Giang, lần này thật sự cảm ơn cô đã ra tay chữa trị, nếu không có cô, tôi sợ cái mạng già này đã mất đỉ từ lâu rồi”
Qua mấy lần trị liệu trước, ông cụ cũng đã gặp Giang Nguyễn Nguyễn rồi, chẳng qua là lúc đó cơ thể ông thực sự rất yếu, muốn nói vài câu cũng không nói được, trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, cuối cùng ông cụ cũng đã có một chút sức lực.
Giang Nguyên Nguyên mím môi, lễ phép cười nói: “ông không cần khách sáo với tôi như vậy đâu, tôi là bác sĩ, ông là bệnh nhân, nhìn thấy thân thể ông dần hồi phục, tôi cũng có chút cảm giác thành tựu.”
Nói xong cô liền ngồi xuống một bên, lấy dụng cụ ra bắt đầu khử trùng.
ông cụ Tân nhìn bộ dạng chăm chú của cỏ, sự tán thưởng của ông không cần nói ra vẫn thấy rõ.
Nhìn thấy ông cụ nhìn Giang Nguyễn Nguyễn như vậy trong lòng Phó Vi Trữ lại không vui, cô ta mỉm cười đỉ tới trước mặt ông cụ, giả vờ như vò ý chặn đường nhìn của ông cụ, ngoan ngoãn chào hỏi: “ông nội Tần.”
Lúc này ông cụ Tân mới chú ý tới sự hiện diện của cô ta, ông hồi hồn lại rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vỉ Trữ cũng tới à.1′
Phó Vi Trữ thân mật ngồi xuống bên cạnh ông cụ: “Đáng lẽ nghe tin ông đã tỉnh, con nên đến sớm hơn mới đúng, nhưng dạo gần đây công ty con thật sự rất bận, đến ngày hôm nay con mới có ít thời gian, nên đã vội vàng đến đây thăm ông.1′
Nói xong, Phó Vì Trữ lại bình tĩnh liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn bên cạnh, nói: “Vốn dĩ là Bạc Thâm cũng muốn đến đây nhưng mà mấy ngày nay anh ấy cũng bận đến choáng váng, anh ấy nhờ con thay mặt mình gửi lời hỏi thăm ông nội. Thấy sức khỏe của ông nội đã khá hơn chúng con cũng yên lòng.”
Mặt mũi ông cụ Tân tràn ngập vẻ vui mừng: “Con và Bạc Thâm đều là những đứa trẻ
ngoan. Cảm ơn thời gian qua con vẫn luôn lo lắng cho ông, công việc bận rộn như vậy mà con còn nghĩ đến việc tìm bác sĩ khắp nơi đến chữa cho ông nữa.”
Phó Vỉ Trữ nhíu mày oán trách: “Tại sao ông lại khách sáo với con như vậy chứ? Con và Bạc Thâm vần luôn coi ông như ông nội của mình mà.”
Vừa xong ánh mắt của Phó Vi Trữ vừa rơi vào người Giang Nguyễn Nguyễn, trong mắt ngập tràn sự khoe khoang.
Nghe được cuộc trò chuyện của họ, cô đã hoàn toàn nghĩ Phó Vỉ Trữ và Lệ Bạc Thâm đã là người một nhà. Lý trí của Giang Nguyễn Nguyễn nói với cô rằng bọn họ có quan hệ gì cũng không liên quan đến cô, nhưng trong lòng cô vẫn xẹt qua một cảm giác khác thường không thể giải thích được.
Sau khi khử trùng dụng cụ xong, Giang Nguyên Nguyễn cụp mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, cô đứng dậy bình tĩnh đi về phía hai người: “Làm phiền cô Phó nhường đường, tôi muốn bắt đầu trị liệu.”
Phó Vi Trữ còn đang trò chuyện với ông cụ, trên khuôn mặt vẫn chưa hết hả hê.
Vừa nghe thấy giọng nói của Giang
Nguyên Nguyễn, sự chú ý của ông cụ liền bị cô hấp dẫn.
Thấy vậy Phó Vi Trữ mới chậm rãi thu lại nụ cười lại, nghiến răng nghiến lợi lùi lại cách đó khônq xa.