LÚC này, một tia sét cắt qua bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt của nhau, ngay cả một chút cảm xúc trên mặt cũng có thể thấy được rõ ràng.
Cố Vân Phàm thấy vẻ giãy giụa trong mắt cô.
Còn Lý Tư Ỷ thì thấy được dục vọng trong mắt anh, vô cùng vô tận giống như cơn mưa to trước mắt, giống như đêm tối hôm nay…
Không biết qua bao lâu, anh mới đi về phía cô.
Anh chưa nói chuyện với cô, chỉ vuốt ve cô bé trong lòng ngực cô.
Cổ Tư Kỳ nhỏ giọng gọi: “Cha ơi!”
Cố Vân Phàm mỉm cười, nhìn thoáng qua Lý Tư Ỷ, sau đó đi đến bên cửa sổ sát đất đóng kín cửa sổ lại, rồi quay đầu thấp giọng nói: “Giường của Tư Kỳ nhỏ lắm, đi phòng khách ngủ đi.”
Cố Tư Kỳ không vui: “Con không muốn ngủ phòng khách! Con muốn ngủ giường lớn của cha… Con và cô Lý cùng nhau ngủ!”
Sau đó, cô bé còn xếp chỗ ngủ cho cố Vân Phàm: “Ba ngủ giường nhỏ của con đi!”
Sao Lý Tư Ỷ có thể đồng ý chứ?
Chỉ là đàn ông đều có thói hư tật xấu, cố Vân Phàm đâu chịu dễ dàng tha cho cô. Anh cười khẽ nhìn Lý Tư Ỷ, cố ý hỏi: “Cô Lý, em thấy sao?”
Anh đi đến bên cạnh cô, nói với giọng điệu chỉ có hai người nghe được: “Giường lớn của anh vừa lớn vừa mềm, rất thoải mái!”
Rõ ràng là anh đang dụ dỗ cô.
Cô không nhịn được nhớ đến trước đây, lúc mồ hôi đầm đìa, cả người mình lún sâu dưới nệm, người đàn ông và cô tay đan bàn tay, cô đánh mất mình trong mỗi một lần chiếm hữu cường thế của anh.
Cô không muốn nghĩ đến những chuyện này, nhưng suy nghĩ nó cứ giống như một con ngựa hoang tuột dây cương.
Không thể nào khống chế được!
Cô quay mặt đi muốn từ chối, nhưng cô bé kia cứ lôi kéo tay cô lắc lắc.
Lý Tư Ỷ có loại ảo giác rằng nửa đời trước cô thua trong tay cố Vân Phàm, nửa đời sau cô thua trong tay cô bé, thậm chí cô bé còn do người kia sinh.
Cho dù cô bé không phải là con ruột cố Vân Phàm, nhưng dù sao thì cô cũng đế ý.
Cô cảm thấy mình điên rồi…
Chờ lúc hồi hồn, cô đã vào phòng ngủ chính,
cố Tư Kỳ đang lặn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại.
Lý Tư Ỷ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa số, khó khăn mà nói chuyện điện thoại với mẹ mình. Điện thoại kết nổi, nhưng vì thời tiết nên nói chuyện cứ ngắt quãng.
“Mẹ… vâng… mưa lớn quá không về được.”
“Vâng, con đang ở trong nhà anh cố.”
Một lúc lâu sau, mẹ Lý mới từ từ nói: “Tư Ỷ, con phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu con thật sự không ngại đoạn hòn nhân kia của cậu ta và đứa nhỏ kia, thì mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con. Nhưng nếu con cảm thấy có một chút miễn cường nào thì cũng phải dừng lại đúng lúc. Tuy rằng gia đình chúng ta kém xưa, nhưng mà cũng không thiếu ăn thiếu mặc, đừng thấy người ta giàu thì ham, quan trọng nhất là… con còn yêu cậu ta hay không thôi.”
Mẹ Lý nói xong, cả hai bên đầu điện thoại đều im lặng rất lâu.
Lý Tư Ỷ có thể tự thuyết phục mình rằng là vì mưa to hoặc là vì đứa nhỏ kia cứ đòi ngủ với cô… Nhưng cô không nói nên lời, bởi vì người nghe chính là mẹ của cô, cũng là người hiểu cô nhất.
Cò cảm thấy cực kì nghẹn lòng.
Một lúc lâu sau, cô vâng nhỏ một tiếng: “Mẹ, con biết rồi.”
Bà Lý tắt điện thoại, trong lòng cảm thấy buồn phiền. Tuy rằng bà đã nghĩthoáng ra rồi, nhưng khi cuối cùng con gái và cố Vân Phàm vẫn đi đến với nhau, thì bà vẫn cảm thấy đau lòng và không hoàn mỹ.
Nếu năm xưa hai đứa nhỏ kết hôn ở độ tuổi tốt nhất thì hiện giờ con cái đã đi mua nước tương được rồi.
Bên này, Lý Tư Ỷ buông điện thoại.
Cô vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy cô bé vốn đang lăn lộn trên giường đã ôm gối ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dụi vào trong gối, giống như là đang ngửi mùi vị của cha.
Rất giống với một con thú con vô hại.
Lý Tư Ỷ đứng dậy đi tới mép giường nhìn khuôn mặt ngủ say kia. Đúng là rất xinh đẹp… mặt mày có vài nét giống bà cố đã qua đời, có điều nhìn chung thì có vẻ hoạt bát hơn.
Sau một lúc lâu, cô không nhịn được chạm nhẹ vào cô bé, rồi nhanh chóng rút tay lại.
Cô đắp chăn, cởi vớ cho cô bé, để cô bé có thế ngủ ngon hơn.
Sau đó, cô định đi tắm.
Thời tiết mưa bão sấm chớp tháng bảy nóng
ấm khó chịu. Cô đi đến phòng để quần áo, mới nhớ đây là biệt thự mà cố Vân Phàm thường ở, khác với những nơi khác, nơi đây không có đồ của cô.
Ngón tay gầy gò trắng nõn rụt lại, đóng cửa tủ quần áo.
Cổ Vân Phàm đứng ngay cửa, giọng nói hơi khàn: “Mặc của anh đi!”
Anh đi lên lấy một chiếc áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo ra, nhìn về phía cô với ánh mắt thâm trầm: “Mặc tạm đi, ngày mai anh bảo thư ký Trương đưa đồ lót đến.”
“Không cần.”
“Em đi giặt, sáng mai là khô rồi.”
Cổ Vân Phàm nhìn cô, cô cảm thấy lúng túng, nhỏ giọng nói: “Không phải anh đang ở phòng ngủ nhỏ sao? Sao còn ở đây hả?”
Anh lại nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới trở tay đóng cửa phòng quần áo.
Khi anh quay lại, đôi mắt Lý Tư Ỷ đỏ lên.
Dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt hơi đỏ lên… trông có vẻ đáng thương. Anh đi qua chạm nhẹ khóe mắt cô.
Cò cảm thấy không chịu nối, hất tay anh ra.
cố Vân Phàm chẳng những không bực bội, ngược lại còn mỉm cười, mở miệng nói với giọng điệu cực kì dịu dàng như trong quá khứ: “Tư Ỷ, anh cho em hết mọi thứ của anh, em cho anh bản thân em, được không?”
Mọi thứ mà anh nói chính là tất cả cổ phần Cổ Thị.
Anh đã từng vì nó mà không cần cô rồi đi cưới người khác. Bây giờ… anh đưa nó đến trước mặt cô, quỳ cầu xin cô quay lại với anh.
Lý Tư Ỷ trợn to mắt trừng anh, trong mắt chứa đầy hơi nước, nhưng vì không muốn chịu thua nên đến khi đôi mắt nhức mỏi cũng không chịu chớp mắt.
Cổ Vân Phàm lấy một phần văn kiện từ trong ngăn tủ ra.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao xuống, dịu dàng nói: “Nếu em ở bên anh mà không có cảm giác an toàn, thì anh sẽ giao mọi thứ của anh cho em. Em cứ ký tên lên đây, vậy thì toàn bộ Cố Thị đều sẽ là của em. Nếu em còn hận anh, thì đá văng anh ra là được, nhưng mà em phải giúp anh nuôi dưỡng cố Tư Kỳ. Còn nếu em còn một chút yêu anh, thì ký đi, nửa đời sau anh đều làm công cho em.”
Lý Tư Ỷ không nhịn nối nữa, ngước mặt lên, cố kìm nén cảm xúc: “Anh nói nghe hay lắm,
giống như yêu em lắm, vậy những chuyện anh từng làm thì sao hả?”
Cô thật sự rất tức giận, không nhịn được tát anh một bạt tay.
Cố Vân Phàm không tránh né. Có lẽ vì anh áy náy với cô, cũng có lẽ vì anh thích dáng vẻ nối điên của cô, tóm lại là lúc cô tát anh đến cái thứ tư, anh túm tay cô, lấm bấm: “Nếu còn đánh tiếp thì anh không nhịn được nữa.”
Lúc Lý Tư Ỷ ngây người, anh ôm cô lên lưng ghế sô pha, cho cô ngồi trên cao.
Trong mắt cô vẫn còn đầy nước mắt. Còn anh thì ngay trong tầm mắt của cô, quỳ một gối xuống đất, cất giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích!”
Cô đoán được anh muốn làm gì, cả người đều run lên.
Những năm bọn họ bên nhau, anh chưa từng làm vậy với cô, bởi vì quá riêng tư, hoặc là bởi vì anh kiêu ngạo từ trong xương cốt, khinh thường với việc làm như vậy với phụ nữ…
Dưới ánh đèn thủy tinh, Lý Tư Ỷ đôi mắt ngấn nước, đắm chìm trong vui sướng do anh mang đến cho cô.
Cò run rẩy đến mức không kiềm chế được.
Cố Vân Phàm hôn lên môi cô, lúc sâu lúc
cạn, một lát sau mới trán chạm trán với cô, hỏi:
“Hết giận chưa?”
Lý Tư Ỷ thấy dáng vẻ chật vật của mình ở trong gương.
Cô dời tầm mắt, thật sự không muốn xem hình ảnh hoang đường kia. cố Vân Phàm cười khẽ, tay đan bàn tay với cô, bảo cô ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cố quyền: “Em ký tên đi, rồi nhờ luật sư Hoắc đi công chứng, vậy thì sau này em sẽ là cổ đông lớn nhất cố Thị.”
Mưa tình rút đi, đầu óc Lý Tư Ỷ cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô không thanh cao đến mức coi tiền như rác. Nhưng cô không thế lấy, cũng không dám lấy thứ mà Cố Vân Phàm cho cò.
Cô không cảm thấy anh làm vậy là vì anh yêu cô, hào phóng với cô, ngược lại đây là một mưu kế nhỏ, anh dùng hợp đồng trói buộc cô, nói trắng ra là anh muốn cả giang sơn lẫn mỹ nhân.
Cô cảm thấy anh rất tham lam!
Cổ Vân Phàm không miễn cưỡng cô. Anh nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ.”
Chắc là vì kiêng dè tinh thần và thể xác khỏe mạnh của cố Tư Kỳ, anh không qua đêm trong phòng ngủ chính, mà kịp thời rút ra, chỉ là trước
khi đi, anh còn vuốt ve vai cô, nói rất dịu dàng: “Đi tắm đi, vừa rồi bừa bãi quá!”
Khuôn mặt Lý Tư Ỷ hơi đỏ lên.
Cô giả vờ không thèm để ý, nói: “Là anh tự nguyện chứ em không ép buộc anh.”
Anh già cố Vân Phàm nói một câu đầy thâm ý: “Tư Ỷ, chỉ cần em thoải mái là được rồi.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy mình không phải là đối thủ của Cố Vân Phàm.
Cô ở trong căn phòng này, sớm muộn gì cũng bị anh ăn sạch sẽ, ăn từ thân thế đến tinh thân.
Vậy nên hai tuần kế tiếp, cô luôn nói là thân thể không khỏe, không thể đến biệt thự dạy học… Điều lạ là không biết cổ Vân Phàm nói thế nào với Cố Tư Kỳ, cô bé thế mà lại không tức giận, còn học người lớn an ủi cô: “Cha nói phụ nữ lúc nào cũng có vài ngày không thoải mái, cứ nghỉ ngơi nhiều là được rồi”
Lý Tư Ỷ rất muốn bóp chết anh!
Cô tắt điện thoại, bà Lý ngại ngùng nói: “Là là con gái của cố Vân Phàm hả?”
Lý Tư Ỷ vâng một tiếng.
Mẹ Lý hơi khựng lại, nói: “Mẹ thấy con bé rất
thích con… Con bé không hề biết chuyện xưa giữa con và cha mình hả? Tư Ỷ, trẻ con rồi cũng sẽ lớn lên thôi.
Lý Tư Ỷ ngây người, một lát sau mới nói: “Con bé đấy hả…”
Cuối cùng, cô vẫn nói ra thân thế của cố Tư Kỳ.
Mẹ Lý rất sốc.
Bà thật sự không ngờ cố Vân Phàm có thể rộng lượng đến mức nuôi đứa con có do ngoại tình của vợ mình, lại còn coi như con ruột của mình nữa chứ. Trong nhất thời, tâm trạng bà rất phức tạp, đồng thời bà có thể hiểu được vì sao Lý Tư Ỷ lại có thể nhanh chóng tiếp thu cố Vân Phàm như vậy. Cho dù con gái không nói, nhưng không ai hiếu con gái bằng mẹ, hôm ấy thấy con gái trở về với dáng vẻ mất hồn mất vía là bà đã biết rồi.
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.
Lý Tư Ỷ vốn tưởng là cố Vân Phàm mặt dạy chạy tới nhà cô, không ngờ khi mở cửa ra lại thấy một quý bà khí chất tao nhã.
Tùy Vân, là mẹ của cố Vân Phàm.
Lý Tư Ỷ đứng ngây người tại cửa.
Tùy Vân xoa nhẹ đầu cô, rất dịu dàng rất hiền
từ mà nói: “Ngẩn người hả? Không mời bác vào nhà hả? Hôm nay bác đến đây để hẹn mẹ cháu đi uống cà phê. Nghe nói bà ấy là người thành phố H, rất hiếu biết về cà phê.”
Lý Tư Ỷ vội vàng mời Tùy Vân vào nhà.
Mẹ Lý cũng rất khách sáo, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: thằng nhãi già cố Vân Phàm kia đúng là bắt chẹt Lý Tư Ỷ một cách sát sao, chính mình lên, con gái lên, bây giờ ngay cả mẹ cậu ta cũng lên.
Tư Ỷ nhà bà sao có thể chạy thoát được chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK