Đêm khuya.
Biệt thự yên ắng.
Hoăc Minh cởi áo choàng ra, chậm rãi đi lên lầu. Lúc này người giúp việc đã ngủ rồi, chỉ còn một ngọn đèn đêm thôi.
ở phòng ngủ phía Đông tầng hia.
Đấy cửa ra là ánh sáng vàng ấm áp.
Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, mặc đồ ở nhà, tựa vào salon xem kịch bản.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Bọn trẻ đã ngủ rồi sao? Trước khi ngủ có uống trà gừng không?”
Ôn Noãn bỏ kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Minh tự nhiên đi qua, vốn muốn hôn cô, nhưng lại dừng lại và nói bằng giọng khàn khàn: “Anh đi tắm đã.”
Ôn Noãn đứng dậy muốn làm bữa khuya cho anh.
Hoắc Minh ngăn cản: “Cứ ở yên trong phòng đi, lát anh ăn mì gói là được.”
Nói xong, anh đi tắm.
Khi tắm xong, anh cảm thấy cái mùi u ám trong căn phòng cho thuê kia đã nhạt đi rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Anh đi đến ngồi cạnh Ôn Noãn, ôm cô.
Anh mới tắm xong, mặc quần tây và áo sơ mi.
Ôn Noãn rất hiểu anh, khi có tâm trạng, anh rất câu nệ.
Cô dịu dàng tựa vào vai anh, khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì?”
Hoắc Minh vừa nói vừa sờ vào gương mặt mềm mịn của cô.
Hoắc Minh đi xuống nhà, lại mang đồ ăn lên cho Ôn Noãn ăn cùng, nhưng cô mới ăn tổ yến, đang còn no, hơn nữa phụ nữ thường để ý vóc dáng, dù có mang thai thì cô cũng không ăn uống vô tội vạ.
Hoắc Minh cũng hiểu tâm tư của cô.
Anh ngồi cạnh cô ăn mì, lòng đã bình tĩnh lại.
Ôn Noãn ngồi cạnh cô, nhìn kỹ gương mặt anh dưới ánh đèn. Năm nay anh đã ba mươi sáu, dù thời gian có ưu ái cho anh nhưng vẫn đế lại nếp nhăn bên khóe mắt anh, nhưng trỏng anh lại có phong tình của đàn ông có tuổi.
Ôn Oãn đưa tay ra vuốt ve khóe mắt anh.
Hoắc Minh dừng lại rồi tiếp tục ăn mì: “Chập tối mới làm, lại muốn nữa à?”
Anh vừa nói vừa không đàng hoàng sờ lên bụng cô.
Ôn Noãn đỏ mặt tim đập.
Cô định đấy anh ra, nhưng bàn tay đang cầm tay anh lại không nỡ, cảm giác ấm áp rất thoải mái. Cô nhỏ giọng nói: “Đừng làm bừa.”
Anh khẽ cười, ăn mì xong.
Anh thu dọn rồi ôm ôn Noãn ngồi trên salon, để cô tựa vào vai mình, chải tóc cho cô.
Đêm khuya, hành động bình thường của vợ chồng đã đủ an ủi rồi.
Ôn Noãn cảm thấy thoải mái.
Cô tựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Hoắc Minh, anh thay đối rất nhiều so với trước đây!”
“Thay đổi thế nào? Trước kia chắc chắn anh không ngồi đây ăn mì, rất chú ý hình tượng.”
Hoắc Minh sờ mặt, cười nhạt.
Ôn Noãn chôn mặt trong lòng anh.
Hồi lâu sau, cô lấm bẩm: “Bây giờ anh có thể nói với em là đã xảy ra chuyện gì chưa?”
Hoắc Minh vốn không định nói mấy chuyện u ám đó với cô.
Nhưng những chuyện đó lại có liên quan chặt chẽ đến Ôn Noãn.
Cân nhắc mãi, cuối cùng Hoắc Minh chậm rãi nói: “ôn Noãn, cái hôm đèn chùm trong rạp hát rơi không phải tình cờ, anh nghi ngờ có nguyên nhân khác.”
“Anh nghi ngờ Đinh Tranh à?”
Ôn Noãn ngồi thẳng dậy.
Mái tóc màu trà rơi rối, cô dùng ngón tay thon dài chải nhẹ nhàng, cảnh này vừa phong tình vừa có cảm giác phụ nữ.
Rõ ràng đang nói chính sự mà, Hoắc Minh hơi thất thần.
Anh cười nhạt: “Có câu đàn bà chửa ngu ba năm, sao em lại thông minh thế chứ? Nhất định đã trung hòa với chỉ số thông minh của anh rồi.”
Nói xong, anh sờ bụng ôn Noãn.
Cô vừa xấu hố vừa tức giận: “Đang nói chuyện tử tế đó!”
Hoắc minh thu tay lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đinh Tranh mua chuộc một thợ điện, nhưng chập tối hôm nay người đó đã chết rồi, bị giết lúc quan hệ.”
Tuy kiên cường, nhưng khi nghe thấy chuyện này, Ôn Noãn vẫn không rét mà run.
Cô khẽ nhíu mày lại: “Đinh Tranh gầy thế, dù là lúc đàn ông không đề phòng thì muốn đối phó với đàn ông cũng không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn còn có thủ đoạn.”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên.
Suy nghĩ của ôn Noãn rất giống anh.
Cảm giác tâm linh tương thông này quá tuyệt vời, không cần phá hỏng.
Ôn Noãn đang định nói nữa, chuông điện thoại của Hoắc Minh lại reo lên. Anh liếc thấy số điện thoại của thám tử nên không tránh ôn Noãn, nhận luôn. Người bên kia hạ thấp giọng, nói: “Đã kiếm tra được rồi, trong dạ dày người đó có thuốc, có lẽ là thuốc độc chí mạng! Nếu không, một người đàn ông trưởng thành cường tráng không thể bị một người phụ nữ hạ gục được.”
Hoắc Minh cúp điện thoại.
Anh nhìn ôn Noãn, mặt cô đầy vẻ suy tư.
“Nghĩgì vậy? Hồi hồn đi!” Hoắc Minh bóp mặt cô.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh.
Cô chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, việc cố Trường Khanh xảy ra tai nạn có khi nào cũng không phải tình cờ không? Liệu Đinh Tranh có dở trò gì không?”
Ánh mắt Hoắc Minh hơi nóng lên, nhưng anh
không tiếp lời.
Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó, mở miệng trước: “Tại sao anh nhìn em thế?”
“Em xinh!”
Hoắc Minh nói xong thì cười, dịu dàng nói tiếp: “Cũng chẳng sợ anh ghen.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh.
Bàn tay anh tự nhiên che trên bụng cô, trong thời tiết lạnh giá này, tay anh ấm áp rất thoải mái. Ôn Noãn không cần làm gì hết, giao tất cả cho Hoắc Minh.
Cô dịu dàng nói: “Trong bụng em có con của anh, anh còn ghen cái gì!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh tì cằm trên đầu cô, nói: “Chỉ cần nghĩ đến những chuyện vô liêm sỉ anh làm trước đây, anh lại không thế không lo lắng cho được, sợ em sẽ bỏ anh!”
Ôn Noãn cũng khẽ cười.
Đến khi buồn ngủ, cô nói: “Chiều nay cô Hồ có gọi tới, nói rằng cố Hi Quang sẽ phẫu thuật lần thứ hai! Minh, em định đi thăm cậu ấy!”
Hoắc Minh không hề phản đối.
Dù Cố Hi Quang thích ôn Noãn, nhưng cậu cũng đã cứu cô thật.
Anh muốn đi theo.
Ôn Noãn tựa vào vai anh, mềm mại nói: “Không cần đâu, anh bận rộn thế, em bảo trợ lý Từ đi cùng là được, còn có vệ sĩ nữa mà.”
Ôn Noãn là người lớn.
Hoắc Minh không thế nào nhốt cô ở nhà chỉ vì một sự cố được.
Anh đã đồng ý.
Ngày hôm sau.
Ôn Noãn hẹn cô Hồ đi thăm bệnh.
Cô Hồ thấy khí sắc của ôn Noãn rất tốt thì yên lòng, nhẹ nhàng nói: “Dù gương mặt của Hi Quang bị hủy hoại, nhưng giám đốc Hoắc đã mời mấy bác sĩ nước ngoài cho cậu ấy rồi, ít nhất cũng khôi phục được bảy tám phần.”
Ôn Noãn không nói gì.
Dù khôi phục lại được bảy tám phần, nhưng khó mà làm diễn viên lại được.
Cô Hồ khẽ vổ cô: “Thật ra chí hướng của cậu ấy không phải là làm diễn viên.”
Ôn Noãn cười miễn cưỡng.
Trợ lí Từ đẩy cửa phòng bệnh ra cho hai người, mới mở cửa ra đã thấy Đinh Trinh ở bên trong.
Cô ta rất biết cách nói chuyện, đã dỗ được
mẹ Cố Hi Quang, mẹ cậu thỉnh thoảng lại lau nước mắt, trông hai người phụ nữ khá đồng cảm với nhau.
Cô Hồ cau mày.
Cô ta ghé vào tai ôn Noãn, nói: “Tôi thấy lòng dạ cô ta không tốt.”
Đương nhiên ôn Noãn biết điều đó.
Cô biết, Đinh Tranh đoãn được cô sẽ đến nên cố ý đến đây làm mình khó chịu. Thật ra cô cũng không để ý đến chuyện Đinh Tranh lui tới với nhà họ Cố, nhưng người này quá nguy hiếm…
Ôn Noãn cụp mắt, trong lòng đã có chủ ý.
Cô gọi cô Hồ lại gần, kề tai cô ta nói mấy câu.
Cô H’ô nghe xong thì cười, vỗ cô: “Ý xấu thế này mà cô cũng nghĩ ra được, khó trách bình thường giám đốc Hoắc bị cô quản chặt thê’.”
Ôn Noãn chỉ khẽ mỉm cười.
Cô tỏ vẻ không thèm đế ý, đề Đinh Tranh thả lỏng phòng bị.
Phải!
Là cô ta làm, là cô ta hại ôn Noãn và cổ Hi Quang thảm thế này. Vậy thì đã sao chứ? ôn Noãn không biết, mẹ của cổ Hi Quang lại dại dột nói chuyện nhà với cô ta.
Cô ta đã lấy được sự tín nhiệm của bà cố.
Mẹ Cổ Hi Quang là người coi trọng thể diện, nhưng con trai bà cứu ôn Noãn, mặt đã bị hủy.
Tóm lại trong lòng bà ta rất khó chịu.
Bầu không khí rất vi diệu, ôn Noãn chỉ nói mấy câu với bà ta rồi quay qua nói chuyện với cố Hi Quang.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp cô kể từ vụ tai nạn, tâm trạng hơi phức tạp.
Cậu vừa vui vẻ, lại vừa trách cô vô tình, bây giờ mới đến.
Vì cậu thanh niên này thích mình nên ôn Noãn phải cân nhắc đến giới hạn.
Trợ lí Từ mở cái hộp, có mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Ôn Noãn cười tủm tỉm: “Tôi đoán cậu không thiếu trái cây hay đồ bố gì cả, đây là cháo thịt tôi tự nấu, bình thường mấy đứa bé ở nhà cũng rất thích ăn, nhất là Hoắc Tây.
Cô nói chuyện thân mật, lại lôi thân phận mẹ của mình ra.
Sắc mặt bà Cổ ở bên cạnh tốt hơn chút: “ôn Noãn, cô có lòng rồi.”
Ôn Noãn nhường chỗ ngồi: “Cô đút cho Hi Quang đi ăn.”
Gần đây cố Hi Quang ăn ít, bà cố thương con trai nên vội vàng qua đút cho cậu, thấy cậu ăn ngon thì không khỏi nói: “Cháo này thơm quá, nếu tay nghề của tôi cũng tốt thế này, một thời gian nữa Hi Quang sẽ mập lên.”
Ôn Noãn cười tủm tỉm: “Vậy tôi sẽ nấu hằng ngày, để tài xế đưa qua.”
Bà Cố hơi xấu hổ, luôn miệng nói làm vậy thì phiền quá.
Dù sao thì òn Noãn cũng đang mang thai.
Hơn nữa, thân phận của người ta tôn quý, nhất thời cảm kích nên nấu một hai lần còn được, nấu thời gian dài thì chẳng khác nào xem người ta là giúp việc. Bà cố vẫn ý thức được chuyện này.
Ôn Noãn cũng không kiên trì nữa.
Thỉnh thoảng cô nhìn qua cố Hi Quang, mặt cậu bị quấn băng chỉ còn chừa lại hai co mắt, ít nói hơn bình thường rất nhiều, có vẻ như không muốn nói chuyện cho lắm.
Tuy nhiên, khi ôn Noãn rời đi, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không hối hận!”
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Được yêu nhưng cô không thể nào đáp lại, cô cảm thấy có gánh nặng. Nhất là khi người đó là Cố Hi Quang còn trẻ tuổi, là cháu của cố Trường
Khanh.
Cuối cùng, ôn Noãn khẽ thở dài: “Mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cậu!”
Sau khi cô đi, Đinh Tranh cũng đi theo.
Nhưng cô Hồ lại không đi.
Cặp mắt quyến rũ của cô ta khẽ đảo quanh, sau đó cô ta ngồi xuống mép giường của cố Hi Quang. Trước nay cô ta luôn to gan trêu chọc người khác, cũng khống kiêng nể gì, thân thiết nói: “Được rồi, không phải cậu luôn mong người ta tới à? Người ta tới mà cậu chẳng nói được mấy câu! Chị nói thật lòng với cậu này, dù ôn Noãn có ly hôn thì cô ấy cũng không đến với cậu đâu! Cậu nghĩ đến quan hệ của cô ấy với chú cậu xem…”
Cổ Hi Quang hiếu rõ điều này.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không có ý đó!”
Bà Cố cảm kích cô Hồ: “ôn Noãn có thể tới thăm Hi Quang, trong lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi! Dù Hoắc Minh bồi thường cho chúng tôi rất nhiều, nhưng cô cũng biết tâm bệnh của Hi Quang nhà tôi đó.”
Bà ta lại khẽ thở dài: “Trái lại cô Đinh rất nhiệt tình.”
Nói mãi, cuối cùng cũng đến chỗ mấu chốt rồi.
Cô Hồ che miệng cười khẽ: “Giám đốc Đinh
rất tốt! Hơn nữa, cô ấy còn độc thân, trước kia từng nhiệt tình theo đuổi Hi Quang đây. Tôi thấy hai người họ cũng đẹp đôi, lớn hơn mấy tuổi không thành vấn đề.”
Cô ta nói như thế, bà cố ngây người.
Đinh Tranh theo đuổi Hi Quang sao?
Bà ta không tin, vội vàng hỏi con trai: “Có chuyện đó à?”
Cố Hi Quang nghĩ đến cái lần Đinh Tranh đưa danh thiếp, muổn bao dưỡng cậu, nên không nói gì.
Bà Cố nổi giận.
Bà ta ném hết đồ Đinh Tranh mang tới vào thùng rác: “Tôi thấy cô ta cũng ra dáng lắm, ai ngờ lại không biết xấu hổ như vậy! Cô ta đã qua lại với nhiều đàn ông như thế, còn muốn chấm mút Hi Quang nữa.”
Cố Hi Quang không thích mẹ mình qua lại với Đinh Tranh.
Những vừa rồi cậu không nói gì được.
Việc cô Hồ vừa làm đã hoàn toàn phá hỏng sự hữu nghị giữa hai người đó, cũng hợp ý cậu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị Hồ.”
Cô Hồ cũng nhiệt tình, ưỡn eo như con mèo, nhẹ giọng nói: “Là ý của ôn Noãn đấy! Cô ấy biết
cậu ghét Đinh Tranh.”
Ôn Noãn:”…”
Cố Hi Quang khẽ siết nắm đấm.
Cô Hồ sửa sang lại chăn cho cậu, nhẹ giọng nói: “Thật ra trong lòng cô ấy rất yêu thương cậu, nhưng phụ nữ có chồng không thể thường xuyên đến đây được, cậu thông cảm cho nỗi khó xử của cô ấy nhé! Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng phụ tấm lòng của cô ấy.”
Cố Hi Quang khẽ ừ.
Cô Hồ sờ đầu cậu, trêu ghẹo: “Nếu chị không có chồng, nhất định sẽ giải cứu cậu.”
Dứt lời, cô ấy ưỡn ẹo đi ra ngoài.
Đúng là phong tình vạn chủng.
Cồ Hồ rời khỏi bệnh viện, đến thẳng một quán cà phê.
Ôn Noãn đang ngồi chờ cô ta.
Cô Hồ ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, nhanh nhẹn nói: “Tòi đã nói như ý cô rồi, quả nhiên, mẹ Hi Quang không muốn gặp lại Đinh Tranh nữa, đoạn tuyệt với cô ta rồi.”
Ôn Noãn mang thai không thế uống cà phê.
Cô nhẹ nhàng khuấy ly, cười nhạt: “Hi Quang bị thương, bà ấy nóng lòng tìm người tâm sự.
Cuộc sống riêng của Đinh Tranh không sạch sẽ, mà cũng không quan trọng. Nhưng nếu Đinh Tranh có ý với con trai bà ta, là một người mẹ, bà ta sẽ không chịu nối.”
Cô Hồ tán thưởng sự thông minh của cô.
Ôn Noãn cười miễn cưỡng.
Có một số việc, cô không tiện nói với cô Hồ, chỉ có thể làm trong âm thầm thôi.
Đinh Tranh rất có thế chính là người núp trong bóng tối, hại cô và cố Hi Quang, sao cồ có thế đế cô ta ở cạnh cậu được chứ…
Đứa bé trai đó, ôn Noãn muốn bảo vệ.
Vệ sĩ của Ôn Noãn không có động tĩnh gì, cô sắp xếp cho mấy vệ sĩ mặc đồ thường đi vào bệnh viện.
Cô dùng người của Hoắc Minh.
Chuyện đó không gạt được anh.
Anh gọi qua hỏi, ôn Noãn kế lại chuyện ở bệnh viện cho anh biết, vốn dĩ cô còn cho là anh sẽ ghen, nhưng anh chỉ cười nói: “Tất cả đều nghe giám đốc ôn chỉ huy!”
Mỗi lần anh dễ nói chuyện, ôn Noãn đều cảm thấy có chuyện không ổn.
Quả nhiên, khi anh tan làm về nhà…
Anh dỗ đám trẻ con ngủ xong và xử lý xong
công việc thì bắt đầu dày vò cô.
Trước nay, ở trên giường, Hoắc Minh rất ngang ngược.
Nhưng đêm nay, anh ôm cô vào lòng, khẽ nhéo gương mặt mịn màng của cô, nhạo báng: “Giám đốc Ôn, đêm nay anh nghe em hết.”
òn Noãn: Anh đúng là không biết xấu hổ.
Mây tản mưa ngừng.
Hoắc Minh vẫn còn vuốt ve cô, khẽ gặm cái cố mềm mịn của cô, nhẹ giọng nói: “Đâu có đàn ông nào không ghen đâu! Nhưng mà ôn Noãn, em đừng đế anh quá khó chịu là được.”
Ôn Noãn tựa đầu vào vai anh.
Trải qua sinh tử, tình cảm của hai người đã tổt hơn trước rồi.
Chỉ là có vài chuyện, từ đầu đến cuối anh cũng không cho cô thấy, mà cô cũng không vội.
ốn Noãn vươn ngón tay thon dài miêu tả ngũ quan tuấn tú của anh, giọng nói bị đè xuống thật thấp: “Hoắc Minh, chúng ta đã ở bên nhau lâu thế rồi, anh còn ghen nữa!”
Đôi mắt anh đen láy.
Khi cô chạm vào môi anh, anh khẽ cắn cô.
“Chỉ cần anh yêu em, anh sẽ luôn ghen vì em.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK