Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú.
Cho dù anh đã uống rượu, cho dù lúc này anh đang ôm một người phụ nữ trong lòng nhưng ánh mắt của anh vẫn thanh tỉnh lạnh lùng, điếm này có thế lừa được người khác nhưng không thể nào lừa được người thân mật nhất bên cạnh anh.,
Tần Dụ nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Cô cúi đầu cười tự giễu: “Chương Bách Ngôn, thật ra anh không nói em cũng biết! cả đời này anh cũng không thế quên được cô ấy.!”
Cô nói xong, Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.
Bỗng nhiên, anh hỏi cô: “Là vì anh không chạm vào em sao sao?”
“Không phải!”
Tần Dụ đau đớn không chịu nối: “Em không có ý đó!”
Chương Bách Ngôn buông eo cô ra.
Anh sờ vào hộp thước theo bản năng nhưng nó lại nằm trong túi áo khoác, áo khoác lại bị anh đè ở phía dưới người… Vì thế anh lại nhìn Tần Dụ, nhìn người vợ chưa cưới trên danh nghĩa của
mình.
Bọn họ cũng đã chọn được ngày kết hôn.
Chọn vào ngày hai mươi tháng năm, là do Tần Dụ chọn, chuyện cô thích Anh thật ra vẫn luôn rõ ràng, chẳng qua là vì anh không yêu, chẳng qua là vì tạm chấp nhận, cho nên người đàn ông mới không đáp lại mà thôi.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, hồi lâu sau, dương như anh đã châm chước một phen.
“Anh không muốn lừa em!”
“Bây giờ đổi ý, còn kịp…”
Anh vẫn chưa thể lấy lại toàn bộ tình cảm anh dành cho Lục u, anh cũng không muốn lừa cô.
Nghe vậy, đôi mắt Tần Dụ ửng đỏ.
Nhưng cô không nói gì thêm, cô chỉ là nhẹ nhàng dịch người, muốn ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng rồi một bàn tay lại ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Chương Bách Ngôn tiếp tục chuyện lúc nãy nhưng không tiếp tục cởi nút áo của cô mà chỉ vuốt ve vòng eo của cô… Đi xuống một chút nữa tiến vào làn váy, khiến cô thoải mái qua một lớp
tất chân.
Tần Dụ chưa từng có người đàn ông nào khác.
Vòng eo tinh tế của cô phập phồng dưới bàn tay to lớn của anh, theo nhịp anh trêu chọc mà phát ra tiếng kêu tinh tế.
Chương Bách Ngôn biết cô đang thấy thoải mái.
Vẻ mặt của cô đã thế hiện tất cả.
Trên thực tế, anh cũng không có nhiều kinh nghiệm, anh chỉ có kinh nghiệm với Lục u.
Sau khi Lục u và Diệp Bạch kết hôn, trong lúc làm ăn cũng có mấy lần anh gặp dịp thì chơi nhưng tới thời điếm cuối cùng anh vẫn không thế làm được, tóm lại nếu không phải là người phụ nữ đứng đắn thì anh không ngủ cùng được.
Hiện tại, trên người anh chính là vợ tương lai của anh.
Anh cũng không yêu cô nhưng anh xác định bản thân cũng có đôi phần yêu thích cô.
Tân Dụ trưởng thành, rất phù hợp với Tống Giám đốc Chương hiện tại.
Nhưng ởtrên xe dù sao cũng không phải là nơi thích hợp, cuối cùng Chương Bách Ngôn đưa cô trở về biệt thự mình sống… ở trong căn phòng ngủ màu xám ấy, trên chiếc giường ngủ to lớn
lạnh lẽo đó, anh biến Tần Dụ thành người phụ nữ thật sự.
Lúc kết hợp, trong một nháy mắt Chương Bách Ngôn có hơi ngấn người, tiếng khóc của người phụ nữ khiến anh nhớ tới lần đầu của Lục u.
Cũng khó xử như vậy, cấn thận gọi tên của anh.
“Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn
Chương Bách Ngôn khóc, ngay vào lúc anh và vợ tương lai danh chính ngôn thuận kết hợp,
Quá khó chịu.
Anh duỗi tay che đôi mắt của Tân Dụ lại.
Thế nhưng Tần Dụ lại cảm thấy cô còn khó chịu hơn cả anh, ngay lúc này, cả người cô trần trụi nằm dưới thân anh mà anh lại đang hồi tưởng… về người anh yêu.
Tình dục như cơn thủy triều.
Mồ hôi nóng, từng giọt rơi xuống.
Mà trái tim của bọn họ lại dần dần trở nên lạnh lẽo… Bọn họ không thể sưởi ấm cho nhau, cũng không ai có thể chạm được tới tình yêu nóng bỏng của đối phương.
Trong nháy mắt đó, Tần Dụ thoáng chùn
bước.
Cô nghĩ, từ bỏ đi!
Anh không yêu mình, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không yêu mình, hà tất cứ cố chấp ở bên cạnh một người làm gì… Thế nhưng lúc mở mắt lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Chương Bách Ngôn, cặp mắt của anh sâu hun hút, là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm anh dành cho người khác.
Tất cả mọi thứ cộng lại biến thành độc dược cho Tần Dụ.
Chờ đến khi tất cả đã nguội dần, Chương Bách Ngôn kéo chăn mỏng tới che cho người phụ nữ, anh xuống giường đi tấm rửa.
Nhưng chờ tới khi anh tắm xong rồi quay lại.
Trên giường đã không có người phụ nữ ấy, cô đã rời đi, tấm ga trải giường lộn xộn đã chứng minh sự kịch liệt lúc ban nãy, mà khăn trải giường còn bị nhiễm vết máu màu nâu đã chứng minh sự thuần khiết trong trắng của cô.
Trên gối còn sót lại vệt nước mắt của Tần Dụ.
Chương Bách Ngôn yên lặng nhìn một lát, tròng áo tắm lên người rồi xuống lầu, hỏi trong người giúp việc trong nhà Tần Dụ đi đâu.
Người giúp việc cấn thận trả lời: “Cô tần vừa mới rời đi trong chốc lát.”
Chương Bách Ngôn châm một cây thuốc lá: “Cô ấy đi như thế nào?”
Người giúp việc lập tức trả lời: “Lúc cô ấy xuống lầu, đúng lúc tài xế lão Nhan vừa mới đi mua sắm về, cô Tần để ông ấy chở đi.”
Chương Bách Ngôn gật đầu, không nói gì thêm rồi lại lên lâu.
Đi tới giữa cầu thang, anh dừng bước: “Lên lầu thay hết chăn nệm đi.”
Vừa rồi người giúp việc cũng nghe được động tĩnh.
Ông chủ làm rất mạnh, cô Tần khóc rất lâu, chắc là vì ông chủ quá thô lỗ nên cô Tân mới tức giận bỏ đi… Người giúp việc đi lên lầu tìm ra được bộ chăn ga mới từ trong tủ đầu giường, lúc tháo ra thay mới thì thấy trên khăn trải giường có vết máu, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Cô Tân vẫn là một cô gái đấy, thế mà ông chủ cũng không dịu dàng một chút nào.
Lúc người giúp việc thay ga gối, Chương Bách Ngôn ngồi ở trong phòng sinh hoạt hút thuốc.
Anh nghĩtới Tần Dụ, nghĩtới những chuyện thừa dịp say rượu đã xảy ra, thật ra cố gắng dùng
tình dục để xả ra chỉ là gạt người, anh chỉ là… Anh chỉ muốn nói với bản thân mình rằng, mình đã buông xuống, anh đã không còn cố chấp với Lục u.
Nước mắt của Tân Dụ vạch trần lời nói dổi của anh.
Cô đau lòng khố sở là đúng.
Nhưng Chương Bách Ngôn lại nghĩ, một người vợ quá yêu thương mình cũng không phải chuyện tốt.
Không công bằng với Tần Dụ
Anh nghĩ ngợi, gọi điện thoại để thư ký chọn lựa một bộ trang sức có giá trị hơn năm mươi triệu, lấy ra từ trong két sắt, đưa đến nhà họ Tần… Đây không phải là bồi thường, đây là sự an ủi của người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Nhưng thư ký lại nói cho anh biết rằng cô Tân không chịu nhận.
Chương Bách Ngôn nghĩ rằng nếu anh không tự mình tới, chắc là Tần Dụ sẽ không làm bộ nữa.
Sau khi anh say rượu, ở trên giường thật sự rất đáng giận.
Ngày mồng hai, Chương Bách Ngôn tự mình tới thăm nhà họ Tần, biệt thự nhà họ Tần vô cùng yên tĩnh.
Người giúp việc nói cho anh: “ông bà chủ đi ra ngoài thăm hỏi! Buổi chiều cô chủ vừa mới trở về không lâu, lúc này đang ở trên lầu… Hẳn là đang đọc sách, đế tôi thông báo cho cậu Chương một chút.”
Chương Bách Ngôn lại nói không cần.
Nói xong, anh bước lên bậc thang đi đến lầu hai, không thèm gõ cửa, cứ thế đấy cửa phòng ngủ của Tần Dụ ra…
Tần Dụ không đọc sách.
Cô chỉ mặc bộ váy lót mỏng màu trắng, đang ngồi trên chiếc sô pha kiểu Anh cổ, hai chân dang rộng,
Đang bôi thuốc.
Cô không ngờ tới có người tiến vào, người này lại là Chương Bách Ngôn, bổng chổc ngây người.
Chương Bách Ngôn cũng không ngờ tới sẽ thấy được cảnh này.
Vô cùng chấn động
Tân Dụ là con gái đài các chính thống do một gia đình gia giáo dạy dỗ bồi dưỡng, tư thế lúc này chẳng khác nào mấy cô gái dâm đãng… Thậm chí còn quyến rũ hơn cả lúc bọn họ ở trên giường.
Chương Bách Ngôn là một người đàn ông thật thà.
Anh thừa nhận, lúc này anh rất muốn lên giường với cô nhưng nếu làm như vậy thì quá cầm thú.
Tần Dụ nhìn anh ngơ ngác…
Một lát sau, Chương Bách Ngôn đóng cửa lại, khóa trái.
Anh đi về phía cô, dưới ánh mắt ngơ ngấn của cô, nhận lấy thuốc mỡ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh bôi cho em!”
Tần Dụ không kịp phản ứng, một tay của anh đã đặt lên mông cô,
Anh không thành thạo nhưng vẫn giúp cô bôi thuốc.
Không khí trở nên vi diệu.
Tân Dụ muốn khép chân lại nhưng bị người đàn ông ngăn cản, đôi mắt đen của anh nhìn vào phần da thịt trắng hồng của cô, hắng giọng nói: “Rất đau sao?”
Đương nhiên rất đau!
Đây là lần đầu tiên của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn lại không dịu dàng một chút nào.
Thế nhưng cô không muốn nói, nói ra giống như thỏa hiệp lẫn yếu thế trước anh… Tân Dụ có xuất thân không tồi, tuy cô thích Chương Bách Ngôn nhưng cũng có lòng tự trọng.
Cô không nói gì, Chương Bách Ngôn cũng không miễn cưỡng.
Bôi thuốc cho cô xong, anh duỗi tay kéo váy lót ra lúc này anh mới có thời gian và tâm trạng đế suy nghĩ, thật ra vợ tương lai của anh có dáng người rất đẹp.
Bề ngoài nhìn mảnh khảnh nhưng cởi quần áo ra lại rất đầy đặn.
Không có người đàn ông nào không thích cái này, dù cho Chương Bách Ngôn cũng không nảy sinh thứ gọi là tình yêu với cô nhưng anh vẫn phải thừa nhận, cơ thể của cô vô cùng thu hút đàn ông.
Đang định nói chuyện, ánh mắt lại va vào một cái hộp nhỏ trên sô pha.
Đó là một hộp… thuốc tránh thai?
Chương Bách Ngôn nhìn rất lâu.
Dường như nhận ra được ánh mắt của anh, Tần Dụ cắn môi giải thích: “Lúc vừa mới làm anh không dùng bao… Mấy tháng nữa chúng ta mới kết hòn, bây giờ không phù hợp để có con.”
Chương Bách Ngôn cầm hộp thuốc lên nhìn.
Mở ra, viên thuốc bên trong đã biến mất, trên bàn trà còn có một ly nước sôi đế nguội, nhìn có vẻ cô đã uống thuốc rồi.
Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Là bởi vì thời gian
của hôn lễ, hay là em cảm thấy không có cảm giác an toàn, cho nên tạm thời không muốn có con?”
Gương mặt của Tần Dụ có chút tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng dựa vào trên sô pha, hồi lâu sau cuối cùng cũng có thể nói ra đôi lời thật lòng.
Cô không hề chất vấn mà chỉ trần thuật: “Anh và cô ấy có một đứa con, phải không?”
Chương Bách Ngôn không nói gì, sắc mặt chẳng đẹp là bao.
Dù sao những cái đó liên quan tới những hồi ức đau khổ nhất của anh, bởi vì một câu anh nói ra khiến anh mất đi Lục u, mất con, cũng mất luôn cả mẹ…
Tần Dụ không lùi bước.
Cô cười lạnh lùng: “Cho dù lúc trước có nhiều người nói với tôi điều này như vậy nhưng tôi vẫn là không tin! Mãi cho đến hôm nay, anh bắt tay cùng người đàn ông tên Diệp Bạch đó… Chương Bách Ngôn, ngày thường anh không hề thân thiện như vậy, cũng không dề nói chuyện như thế, anh càng không hề rộng lượng đến mức đó. Sở dĩ anh chấp nhận hòa giải với người đàn ông đó là vì con… Là bởi vì con của cô ấy là của anh đúng không?”
Chương Bách Ngôn im lặng nhìn cô.
Tần Dụ biết mình nói đúng, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình là một kẻ đáng thương.
“Đoán được rồi, vì sao còn chịu theo lên giường với tôi?”
Chương Bách Ngôn hạ giọng hỏi, sau đó anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Gương mặt của Tân Dụ có hơi lạnh lẽo.
Có thể thấy được vừa rồi cô đã khóc…
EQ của Chương Bách Ngôn không thấp, thoáng ngẫm cũng sẽ không khó hiếu, bởi vì Tần Du thích anh, cho nên cô đau lònq.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK