Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”

Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.

Anh nhìn cô chăm chú.

Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!

Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.

Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.

Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.

Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.

Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.

Cô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”

Hoắc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”

“Không phải!”

Hoắc Minh nhìn cô thật kỹ, đáy mắt nghiền ngẫm hồi lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Sáng mai rồi hẵng đi, bên ngoài đang mưa.”

Lồng ngực Ôn Noãn mềm nhũn, cô nghiêng đầu.

Bên ngoài cửa sổ sát đất màu nâu, những hạt mưa tí tách đang đua nhau rơi rớt như giọt nước mắt của cô tình nhân.

Ôn Noãn không khỏi nhớ đến đêm đó.

Anh nói sẽ tham gia tiệc khai trương của cô, nói sẽ gặp gỡ bố mẹ cô, khiến cho cô hôm ấy vui đến nhường nào! Kết quả anh không đến, gọi điện cũng chẳng nghe. Cô còn lo anh gặp nguy hiểm, thế nhưng anh lại đang ôm lấy người yêu cũ dưới màn mưa...

Nếu Kiều An muốn hôn anh, cô nghĩ chắc anh sẽ không từ chối.

Mà từ chối cũng chẳng được!

Trái tim vừa mới mềm mại của Ôn Noãn lập tức trở nên cứng rắn hơn.

“Tôi bắt xe về, rất tiện.”

Nói rồi Ôn Noãn mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa ướt vừa lạnh...

Ôn Noãn khẽ ôm lấy chính mình, giơ tay bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe thì đôi mắt ửng đỏ cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Dù cô có kiên cường thế nào thì cũng không chịu nổi quan hệ như bây giờ với Hoắc Minh.

Cô đã từng thích anh đến vậy.

Cô đã từng ngóng trông một mối tình đến thế.

...

Hoắc Minh không định qua đêm ở khách sạn.

Anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng khi kéo khóa quần, anh chợt phát hiện một bông tai ngọc trai nhỏ ở cuối giường.

Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc nãy.

Ôn Noãn bị anh đè xuống cuối giường, mái tóc dài màu trà tán loạn trên khăn trải giường trắng tuyết, đẹp đến mức nghẹt thở.

Hoắc Minh đưa mắt nhìn một lúc.

Anh nhặt bông tai kia lên, bỏ vào túi áo...

Trả phòng rồi lên xe, anh còn chưa biết nên đi đâu thì bà Hoắc gọi đến.

“Minh, thím Chu mới làm một mẻ chè quế hoa, con dẫn Ôn Noãn qua ăn đi.”

Hoắc Minh giơ tay khẽ vuốt tay lái, đối phó với mẹ mình.

“Muộn rồi, Ôn Noãn chắc đang ngủ.”

Bà Hoắc nhạy bén, lập tức hỏi: “Con với Ôn Noãn không ngủ chung à?”

Hoắc Minh hiếu thắng như vậy, sao có thể nói mình khiến cô chạy mất, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Không phải! Cô ấy... Cô ấy mệt quá, chắc không dậy nổi.”

Bà Hoắc đỏ mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK