Trái tim ôn Noãn đang run rẩy.
Cô dùng hết sức lực đế kiềm chế không khóc thành tiếng, vẫn bước vào như cũ.
Hoắc Minh cất cuốn nhật ký đi.
Ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào ngăn kéo, khi ngước mắt lên thì tràn đầy vẻ dịu dàng: “Hoắc Tây ngủ rồi à?”
Ôn Noãn đặt dĩa trái cây xuống, chủ động ngồi vào lòng anh, nắm bàn tay anh đặt lên bụng cô: “Con bé ngủ rồi, nhưng đứa nhỏ này đang đợi anh.”
Bàn tay Hoắc Minh khẽ vuốt nhẹ, cảm nhận đứa bé chưa chào đời vẫn còn nằm trong bụng.
Tiếc là đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa chuyển động.
Nếu không thì ít nhất anh có thế cảm nhận được nhịp đập của máu mủ ruột thịt của mình.
Anh kề sát gần cô hơn, sóng mũi anh chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, thân mật khó tả, anh cổ ý dỗ dành cô nên nói chuyện không dè dặt: “Là đứa nhỏ nhớ anh, hay là em muốn ngủ với anh?”
Ôn Noãn quàng tay lên cổ anh.
Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng trên người, thật sự không thể kiềm lòng nổi, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ tận tình hưởng thụ nhưng hiện giờ cô đang mang thai, hơn nữa anh vẫn mang tâm sự trong lòng.
Hoắc Minh chỉ hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài triền miên.
Bàn tay to lớn của anh không ngừng khuấy động lửa tình.
Cuối cùng, anh tựa vào trán cô, thở dốc nhẹ: “Ôn Noãn, nếu khoảnh khắc này ngừng lại thì tốt biết mấy! Cũng coi như chúng ta đi đến cuối cùng rồi!”
Khóe mắt ôn Noãn ươn ướt, ngón tay thon của cô đặt lên môi anh: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn chưa kết hôn! Sao có thế tính là cuối cùng?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi khàn giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! ôn Noãn, chỉ có hai chúng ta thôi, được không?”
Ôn Noãn khàn giọng nói vâng.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Minh không chạy bộ, anh gọi điện cho thư ký Trương, nhờ cô ấy chuẩn bị hồ sơ.
Thư ký Trương đến đây vào buổi chiều, người giúp việc dẩn cô ấy lên phòng sách trên tầng hai.
Tâm tình Thư ký Trương phức tạp nhưng vẫn cố nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tống Giám đốc Hoắc! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ rồi!”
Hoắc Minh gật đầu, tiếp nhận hồ sơ.
Xấp tài liệu dày cộm đó chính là văn bản chuyển nhượng cố phần của tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh đã chuyến nhượng toàn bộ 65% cố phần mà mình đang sở hữu cho vợ là ôn Noãn, chỉ cần ký tên và nhờ luật sư công chứng là sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Hoắc Minh đọc hết một lượt.
Anh đưa phần hồ sơ cho ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Về tập đoàn Hoắc Thị thì sau này có lẽ sẽ do con của chúng ta thừa kế, nhưng còn Tây Á thì anh để lại cho em! Anh sẽ sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp phụ trách điều hành kinh doanh, còn có thư ký Trương bên cạnh… ôn Noãn, em có thể đảm nhận!”
Có lẽ anh sẽ không thế cùng cô đi đến cuối cùng…
Mang lại cho cô một sự đảm bảo trong cuộc sống là điều mà một người chồng phải làm!
Vả lại khi Ôn Noãn nắm trong tay những thứ này.
Sau này khi đối mặt với anh đã bị mất trí nhớ, sẽ không còn cảm thấy tự ti mà rút lui, nếu anh làm gì khiến cô đau lòng, cô có thế để anh trắng tay mà rời khỏi nhà…
Môi Ôn Noãn run run: “Chúng ta không phải sắp kết hôn sao? Hoắc Minh, em không cần gì cả, em chỉ cần anh!”
Nhưng, anh đang bàn giao một số việc!
Hoắc Minh sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: “Cho nên đây chính là sính lễ!”
Anh sợ sau này mình sẽ bắt nạt cô.
Vì vậy, khi anh còn tỉnh táo,
Trao hết tất cả cho cô!
Rõ ràng là sắp kết hôn, nhưng lại bi thảm đến thế, Ôn Noãn không kiềm lòng được mà bật khóc!
Thư ký Trương nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô ấy cũng không nhịn được mà bật khóc, cảm thấy buồn cho sếp và Ôn Noãn…
Trong phòng sách.
Ôn Noãn đứng trước cửa số sát đất, cô hơi phản đối.
Hoắc Minh biết cô đang nghĩ gì, anh đi tới ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng nói: “Đừng khóc, được không?”
Ôn Noãn không nhịn được, cô vẫn rất buồn.
Ngón tay ấm áp của Hoắc Minh lau nước mắt cho cô vừa nói nhảm để dỗ cô vui vẻ: “Ngốc à! Em trở thành Tống Giám đốc ôn của tập đoàn Tây Á, từ nay về sau dù anh có đi đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy em! òn Noãn, em nói xem, vậy thì anh có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của em không?”
Ôn Noãn xoay người lại, nhào vào lòng anh.
Áo sơ mi của anh ướt đẫm vì nước mắt…
Rất không thoải mái.
Nhưng anh không quan tâm, bởi vì khoảnh khắc dịu dàng này sẽ dần mất đi theo từng ngày một!
Cuối cùng, ôn Noãn vẫn ký vào phần hồ sơ.
Cô thay thế Hoắc Minh trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Tây Á với giá trị thị trường hơn hai trăm tỷ.
Hôn lễ của họ không có người nào khác.
Trong một nhà thờ nhỏ, trên bàn thờ để một cuốn Kinh thánh và một cặp nhẫn cưới.
Hoắc Minh mặc bộ u phục.
Sơ mi trắng như tuyết, áo vest bằng nhung màu đen.
Là kiểu dáng mà ôn Noãn thích nhất!
Ôn Noãn mang thai chưa đầy hai tháng, bụng vẫn chưa nhô lên, cô chọn một chiếc váy cưới đơn giản với phần eo thon, mái tóc màu trà dài đến thắt lưng, vừa đẹp vừa lãng mạn.
Họ trao nhẫn cưới và đeo cho nhau.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Hoắc Minh nhìn vào mắt ôn Noãn, thì thầm: “Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, không bao giờ phản bội!”
Đôi mắt Ôn Noãn nóng bừng.
Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn người chồng mới cưới của mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, dù là chân trời góc biến, cũng mãi không xa rời!”
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô…
Đó là đêm tân hôn của họ, anh và cô cùng trở lại căn hộ ngày xưa…
Phòng ngủ chính được trải đầy hoa hồng.
Hoắc Minh ôm ôn Noãn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Chính trên chiếc giường này, họ đã phát sinh quan hệ lần đầu tiên.
Trên chiếc giường này, bọn họ đã điên cuông dây dưa vô số lần, nếu ngày mai là ngày tận thế, điều mà Hoắc Minh mong muốn nhất chính là đưa Ôn Noãn trở về chốn cũ…
Quấn lấy cô cho đến chết.
Cô đang mang thai nên anh vẫn luôn kiêng dè.
Anh thì thầm vào tai cô: “ôn Noãn, anh muốn thấy em vui sướng, được không?”
Thân thể ôn Noãn khẽ run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra.
Vì anh, cô mở rộng bản thân mình …
Đêm khuya, họ trở về biệt thự.
òn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng Hoắc Táy lại tỉnh dậy…
Cô bé vổn là một đứa trẻ nhạy cảm, dĩ nhiên có thế cảm nhận được bầu không khí gần đây trong nhà, cô bé cảm thấy căng thẳng, cô bé rất hiểu chuyện không làm phiền bố mẹ.
Cô bé mở to mắt, không thể ngủ được.
Hoắc Minh đắp chăn cho cô bé, bế vào phòng khách, nhẹ nhàng dổ dành cô bé.
Ánh đèn vàng ấm áp.
Tiếu Hoắc Tây nằm trên đùi bố, nhắm mắt nghe bố đọc truyện, thực ra cô bé đã thuộc lòng những câu chuyện đó, nhưng cô bé chỉ thích bổ đọc cho mình nghe…
Hoắc Minh vừa vuốt mái tóc xoăn của cô bé vừa đọc sách.
Anh đột nhiên nói: “Hoắc Tây, có thể bố sắp đi công tác?”
Hoắc Tây từ từ mở mắt ra…
Ngón tay của Hoắc Minh vần lưu luyến, giọng nói càng trầm và khàn hơn: “Có thể sẽ phải đi một nơi rất xa và đi rất lâu, Hoắc Tây… Con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai con đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô bé mới mềm mại hỏi: “Bố ơi, nơi đó có lạnh không?”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Có chút lạnh”
Giọng nói của Tiểu Hoắc Tây hơi khàn: “Vậy bổ cần mang thêm nhiều quần áo, sẽ không lạnh nữa, đợi Hoắc Tây nghỉ hè sẽ đến gặp bổ, cơ thể của Hoắc Tây rất ấm áp, ôm bố… Bô’ sẽ không lạnh nữa.”
Cổ họng Hoắc Minh như nghẹn lại.
Anh cúi đầu hôn cô bé, anh yêu thương cô bé biết bao!
Cô bé thông minh và đáng yêu như thế.
Anh thực sự không nỡ xa cô bé, không nhịn được lại hôn cô bé, gọi tên cô bé: “Hoắc Tây…
Hoắc Tây…”
Tiếu Hoắc Tây rưng rưng nước mắt.
Cô bé nằm trong lòng Hoắc Minh, nhỏ giọng hỏi: “Bố sẽ đi bao lâu?”
Hoắc Minh ôm cô bé, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Bố không biết! Có lẽ là ba năm, hoặc là năm năm… Hoặc có lẽ phải đợi đến khi Hoắc Tây lớn lên!”
Tiểu Hoắc Tây không khóc.
Cô bé ôm chặt bố, cảm nhận hơi ấm từ nqười anh…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK