Hoắc Minh không muốn ly hôn.
Mấy ngày tiếp theo, anh vẫn quấy fây ôn Noãn, ngày nào đúng giờ tan làm cũng sẽ xuất hiện trước cửa tập đoàn Tây Á.
Mọi người nhìn vào đều cho rằng vợ chồng bọn họ thật tình cảm.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy mệt mỏi…
Cô có thế bao dung với anh rất nhiều, anh nóng tính, trên giường rất dữ dội.
Nhưng đối với chuyện của sở Liên, anh hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của cô… Anh biết rõ dã tâm của sở Liên, nhưng anh vẫn dung túng cho cô ta đến gần.
Anh không tôn trọng vợ mình
Anh thậm chí còn cho rằng chỉ cần không có quan hệ thể xác thì vẫn được coi là chung thủy!
Thứ Sáu, năm giờ ba mươi chiều…
Ôn Noãn đưa văn kiện đã ký cho trợ lý Từ: “Đưa xuống cho mọi người xong thì tan làm!”
Trợ lý Từ cười: “Tống Giám đốc ôn, luật sư Hoắc gọi điện thoại tới, nói là muốn Tổng Giám đốc Ôn đi đón Hoắc Tây!”
Ôn Noãn không nói gì!
Trợ lý Từ không dám nói thêm gì nữa, ôm tài liệu trên tay rời đi.
Ôn Noãn ngồi ngơ ngác một lúc rồi thu dọn đ’ô đạc rời đi.
Khi bước ra khỏi thang máy, cô suy nghĩ
Hoắc Minh vẫn làm phiền cô, không muổn ly hôn nên giờ lại lôi đứa trẻ ra để khiến cô mềm lòng. Nhưng anh không biết rằng chính vì đứa trẻ mà cô mới nhanh chóng đưa ra quyết định này!
Sảnh lớn của Tây Á.
Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc kiêu ngạo.
Sơ mi xám nhạt, vest đen cố điển.
Khuôn mặt đẹp trai của anh cũng tràn ngập gió xuân, trông anh không giống một người đàn ông sắp phải ly hôn chút nào.
Ôn Noãn đi xuống tâng,
Hoắc Minh lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc cặp từ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ở trường mẫu giáo có hoạt động, giờ tan học sẽ muộn hơn một chút. Hiện tại chúng ta đến đón Hoắc Tây là vừa kịp lúc!”
Anh rất thông minh, biết rằng ôn Noãn trở thành trò cười trong mắt người khác.
Hơn nữa cô cũng muốn làm Hoắc Tây vui vẻ.
ôn Noãn lên xe của anh.
Hoắc Minh thấy rõ ràng cô không muốn giao tiếp với anh, câu hỏi được hỏi nhiều nhất mỗi ngày khi gặp nhau là khi nào anh ký tên.
Anh sẽ không ký!
Hầu kết của anh khẽ cử động, giọng anh hơi trầm xuống: “Thắt dây an toàn vào!”
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Lúc cô thắt dây an toàn, anh khởi động xe, rất nhẹ nhàng thăm dò: “Lát nữa chúng ta dẫn Hoắc Tây đi ăn đồ Tây nhé? Tối qua con bé làm ầm ĩ với anh rất lâu, nói muốn đi ăn cùng bố mẹ.”
Trong lời nói của anh có ẩn ý, ôn Noãn tự nhiên hiếu được.
Cô im lặng một lúc mới nói: “Sau khi ly hôn, anh có thế gặp con bé và Doãn Tư nếu muốn!”
Những ngón tay đang cầm vô lăng của Hoắc Minh trở nên trắng bệch.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Còn em thì sao? Anh không được gặp em sao?”
Ôn Noãn trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô từng hứa sẽ không từ bỏ anh, nhưng giờ cô đã thất hứa.
Cô quay mặt đi, lấm bẩm: “Tất nhiên là có thể gặp, nhưng mối quan hệ sẽ khác đi!”
Hoắc Minh không nói nữa, xe lái đi một lúc lâu mới thấp giọng nói: “ôn Noãn, lần này em không thế tha thứ cho anh được sao?”
Ôn Noãn khẽ mấp máy môi.
Cô muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại không muốn nói một lời nào.
Sau đó, anh cũng không nói gì nữa.
Giữa họ chỉ còn sự im lặng…
Khi xe đến cổng trường mẫu giáo, đã có rất nhiều phụ huynh đến đón con, ôn Noãn trước mặt người ngoài không thế tỏ thái độ với anh nên đi đã sóng vai anh đến đón Hoắc Tây.
Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Tây, máu toàn thân ốn Noãn như ngừng chảy.
Tiểu Hoắc Tây đứng bất động!
Đôi mắt to đen như quả nho mất đi vẻ lấp lánh, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn siết chặt váy.
Con bé rơi vào trạng thái tự khép mình.
Sở Liên ngồi xổm trước mặt Hoắc Tây, trên mặt nở nụ cười, nhìn như đang nhẹ nhàng dỗ dành Hoắc Tây.
“Đây là kẹo chị gái mua cho Hoắc Tây, em có thích không, Hoắc Tây?”
“Tại sao em không nói gì?”
“Em không thích chị à? Nhưng bố em rất thích chị…”
Cô giáo Vương ở trường mẫu giáo cũng hoảng sợ.
Người phụ nữ này không biết từ đâu đến, dọa sợ Hoắc Tây… cô ấy đang định gọi cho ôn Noãn.
Ôn Noãn đã tới rồi!
Cô tức giận đến toàn thân run rẩy, sở Liên, sao cô ta dám làm như thế!
Không theo đuổi được đàn ông nên quấy rối trẻ con sao, cô ta và Kiều An không khác gì nhau?
Sở Liên dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta có chút sợ hãi, khi ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy ôn Noãn và Hoắc Minh, cô ta theo bản năng dùng ánh mắt vô tội và đáng thương để biện hộ cho mình: “Luật sư Hoắc, bà Hoắc, tôi không cố ý, tôi không biết tại sao con bé lại như vậy! Hai người có muốn…đưa con bé đến bệnh viện không?”
òn Noãn nhẹ nhàng ôm Hoắc Tây.
Cô giơ tay tát sở Liên hai cái.
Khóe miệng sở Liên chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tây, nước mắt trào ra, cô ta kêu lên: “Bà Hoắc, tôi không cố ý!”
Ôn Noãn kiềm chế cảm xúc: “Nếu như Hoắc Tây có chuyện gì, tôi sẽ giết chết cô!”
Nói xong cô bế Hoắc Tây lên.
Hoắc Minh muốn ôm con giúp cô: “ôn Noãn, để anh bế con bé!”
Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra… Lúc này cô còn không muốn nhìn thấy anh!
Nếu không phải tại anh, anh dung túng cò ta hết lần này đến lần khác,
Nếu không phải tại anh, anh khiến cho sở Liên hiếu lầm hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải tại anh sắp xếp cuộc đời cho người ta, tặng nhà cho người đó, chơi đùa một chút, cô gái này sao dám đến quấy rối Hoắc Tây, cô ta đang ỷ vào sự dung túng của Hoắc Minh.
Quá đủ rồi!
Hoắc Minh lập tức đuổi theo.
Cánh tay của anh bị người nào đó nắm lấy, khi anh quay người lại thì thấy chính là sở Liên, cô ta ngập ngừng nói: “Luật sư Hoắc, tôi không cố ý!”
Hoắc Minh không có ý định dây dưa với cô, đẩy cô ta ra.
Ôn Noãn đã lên xe rồi.
Hoắc Minh mở cửa bước vào xe, quay đầu nhìn Hoắc Tây, cô bé nằm bất động trong vòng tay mẹ, không nói hay phản ứng gì… Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh nhìn thấy Hoắc Táy phát bệnh tự kỷ kể từ khi anh mất trí nhớ.
Anh nghiến răng nghiến lợi khởi động xe!
Chiếc nhà xe lưu động màu đen từ từ phóng đi…
Sở Liên sờ lên mặt mình, sững sờ tại chỗ, lúc nãy luật sư Hoắc đấy cô ta rất thô bạo.
Trong mắt anh có sự chán ghét.
Làm sao anh có thể ghét cô ta được?
Không phải anh… rất thích khuôn mặt của cô ta sao?
ỏn Noãn đưa Hoắc Tây về nhà.
Cô cho Hoắc Tây uống một ít thuốc an thần rồi cố dỗ con bé lên giường ngủ.
Hoắc Tây không chịu.
Thân hình nhỏ bé cứ đứng dưới gốc hoa cây quế trong sân, liên tục hái lá cây hoa quế.
Mái tóc nâu xoăn xõa xuống…
Trông chừng bên cạnh con bé, nửa đêm Hoắc Tây nhố trụi lá một cái cây nhỏ…
ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của con.
Một chiếc áo lông được khoác lên người cô, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Minh: “Mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”
ốn Noãn rất ghét anh.
Cô vứt bỏ chiếc áo, trở tay đẩy anh ra…
Hoắc Minh không kịp chuẩn bị đã va phải một cột đá bên cạnh, trán chảy ra rất nhiều máu.
Dưới màn đêm nhìn rất ghê người.
Anh lấy tay lau đi, không thèm để ý.
Ôn Noãn kìm nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Hoắc Tây bị Kiều An hại hai lần! sở Liên vì muốn tiếp cận anh đã hù dọa Hoắc Tây đến mức tự kỷ! Anh có biết rất lâu rồi con bé chưa phát bệnh không?… Hoắc Minh, đây là hậu quả của sự dung túng của anh, đây là cái giá cho việc anh chơi trò mập mờ với người khác!”
Dựa vào đâu, ôn Noãn luôn phải trả giá tình yêu thời niên thiếu của anh!
Kiều An đã chết rồi.
Tại sao lại xuất hiện em gái đến làm tổn thương cô?
Bây giờ ồn Noãn chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là rời xa Hoắc Minh!
Hoắc Tây sau nửa đêm mới tỉnh táo lại.
Cô bé nức nở lao mình vào vòng tay mẹ…
Ôn Noãn biết cô bé sợ nên vẫn luôn ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
Đêm xuân lạnh giá.
Tiếu Hoắc Tây mặt đỏ bừng vì lạnh, cô bé ôm cổ Ôn Noãn, rưng rưng nước mắt thì thầm: “Bảo bối đói rồi!”
Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!”
Cô bế Hoắc Tây vào nhà.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông cũng vui mừng đến phát khóc, cuối cùng Hoắc Tây ngoan yêu cũng chịu nói chuyện.
Hoắc Tây thẫn thờ bao lâu, Hoắc chấn Đông ở bên cạnh bấy lâu, lúc này ông ôm Tiểu Hoắc Tây tới hôn đi hôn lại, ước gì mình có thể thay Tiểu Hoắc Tây chịu tội…
Ôn Noãn vào bếp làm đồ ăn cho trẻ con cho Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây xúc cơm ăn ngon lành.
Bà Hoắc tự tay nấu mì, đưa cho ôn Noãn, dịu dàng trìu mến nói: “Ăn một ít cho ấm người đi!”
“Cám ơn mẹ!” ôn Noãn im lặng ngồi ăn mì.
Hoắc Minh chứng kiến hết mọi chuyện, anh cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Hoắc Chấn Đông gay gắt nói: “Tới đây!”
Trong chốc lát, hai cha con vào phòng làm việc nói chuyện.
Hoắc Minh vừa mới lau máu xong.
Hoắc Chấn Đông ném vào đầu anh cái chặn giấy…
Ông chỉ vào con trai mình, tức giận mắng: “Thằng khốn nạn! Mày có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Vì một người phụ nữ như vậy có đáng không? Nhìn Ôn Noãn yêu thương hai đứa con như thế, nếu con bé không yêu mày, mày thấy nó sẽ đối xử với bọn trẻ tốt thế sao?”
Hoắc Minh có chút bối rối.
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Đúng rồi, bây giờ mày không nhớ! Nhưng trong số hộ khấu của mày ghi rõ một nhà bốn người không sai! Mày là chồng của ôn Noãn, là bố của Hoắc Táy và Doãn Tư!”
“Người phụ nữ đó tự tìm đường chết, mày ngăn nó làm gì?”
Hoắc Chấn Đông tức giận xong.
ông đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đêm khuya, ánh đèn chiếu vào mặt ông, nhìn ông như già đi nhiều tuổi!
Ông xua tay, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Có lẽ đây là số mệnh! ôn Noãn muốn ly hôn với mày, mẹ mày và tao còn không nỡ, nhưng con bé đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, bây giờ lại thêm chuyện Hoắc Tây, cho nên Hoắc Minh… Từ nay về sau mày muốn làm gì thì làm, nhưng tao tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ không đứng đắn kia bước vào cửa!”
“Hơn nữa tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta cũng thuộc về Hoắc Tây và Doãn Tư!”
“Những người phụ nữ ngoài kia không được một cắt bạc nào hết!”
Hoắc Minh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Sửng sốt hồi lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn: “Bố, con không muốn ly hôn với ôn Noãn!”
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng thở dài.
Ông mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, bố cũng là đàn ông! Bố hiểu mày đang nghĩ gì… Nhưng mày không biết rằng trước khi mất trí nhớ mày và ôn Noãn đã yêu nhau. Trong lòng mày tưởng nhớ những chuyện về Kiều An, nhưng những chuyện đó không là gì so với những điều mày và ôn Noãn đã cùng nhau trải qua!”
“Ôn Noãn yêu mày bao nhiêu, con bé sẽ thất vọng bấy nhiêu!”
Hoắc Minh ngồi trong phòng đọc sách đến sáng.
Khi trời đã sáng, anh chậm rãi đứng dậy đi nhìn Hoắc Tây.
Con bé đã ngủ rồi.
Trước mắt có một loạt quạt nhỏ đáng yêu.
Khuôn mặt trắng trẻo hơi hồng vì nóng, mềm mại khiến người ta muốn cắn một miếng.
Hoắc Minh nhìn hồi lâu rồi hôn lên má con gái.
Anh rất thích Hoắc Tây, cô bé rất thông minh và dề thương!
Sáng nay anh có một phiên tòa quan trọng, cũng gần đến giờ nên anh về phòng thay quần áo rồi đến văn phòng.
Không ngờ ôn Noãn lại ở trong phòng anh, cô yên lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hình như đã đợi anh rất lâu rồi…
Có một bản thỏa thuận ly hôn trên bàn cà
phê.
Hoắc Minh cứng người.
Cô không cân nhắc việc ly thân nữa, muốn trực tiếp ly hôn với anh sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK