Lục Khiêm ngồi đối diện cô, cẩn thận nhìn đôi mắt cô, ông phát hiện ra đuôi mắt hơi đỏ đỏ lên.
Ông không biết là do cô thức đêm hay là đau lòng vì chia tay với cậu chủ nhà họ Tư mới thành ra như vậy, ông muốn biết đáp án nhưng không thể nêu câu hỏi, đắn đo hồi lâu ông mới mở miệng: “Em và cậu ta...”
“Chia tay rồi!” Minh Châu lạnh nhạt nói.
Cô nói xong thì đi đến bên cửa sổ, nơi đang đặt một tách cà phê.
Lục Khiêm nhìn chăm chú bóng lưng cô, bóng lưng mang đến cảm giác cô tịch quạnh quẽ.
Ông nghĩ cô chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn muốn có người ở bên bầu bạn, hơn nữa ông đã gặp qua cậu Tư vài lần, hai người ở bên nhau trông rất hợp, nếu gác lại tình yêu, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ không tệ!
Tâm trạng Lục Khiêm phức tạp vô cùng.
Ông cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, nhưng đồng thời cũng áy náy và đau lòng.
Tiểu Lục U kêu a a chạy tới cạnh ông, cô bé muốn nhào vào lòng bố, nhưng lại cách cả một máy chạy bộ.
Nhóc con dậm chân một cái, ngửa đầu nhìn ông.
Lục Khiêm bế cô nhóc lên.
Cô nhóc mềm mại ôm lấy cổ ông, cô bé thấy bố đẹp đang bế mình bèn rướn người hôn lên mặt bố, nhưng không được thành thạo nên nước dãi chảy khắp nơi.
Lục Khiêm không quan tâm đến chuyện này.
Ông ôm Tiểu Lục U, chậm rãi bước đến phía sau Minh Châu.
Hồi lâu sau, ông mới gian nan mở miệng: “Em thích cậu ta sao?”
Minh Châu cụp mắt cười nhạt: “Nếu tôi nói thích, ông sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, không đến nhà tôi nữa sao?”
Trái tim Lục Khiêm nhói lên, đau rát.
Cả hai người đều biết rõ cô và cậu Tư đã chia tay.
Nhưng ông không thể chắc chắn.
Ông thừa nhận mình ích kỷ, vậy mà dám khát khao một người như một món đồ, muốn giữ lấy không từ thủ đoạn.
Minh Châu rất lạnh nhạt: “Lục Khiêm, tôi không có ý gì khác! Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết, trong lòng tôi, Thước Thước và Tiểu Lục U quan trọng hơn tất thảy... Lý do cho mọi việc tôi làm không phải là vì ông.”
Lời này thật sự rất tàn nhẫn.
Lục Khiêm cố kiềm nén sự khó chịu.
Ông hiểu ý Minh Châu, cô chỉ đơn giản muốn nói cho ông biết, cô sẽ không chấp nhận ông.
Dù không thành với cậu Tư, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc ở bên ông.
Lục Khiêm khẽ ừ: “Tôi biết.”
“Ông biết cái gì?”
Minh Châu quay đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng chất chứa sự tức giận.
Nhưng Lục Khiêm đang bế Tiểu Lục U trong lòng, cô bé đang ôm mặt bố, kiên nhẫn bôi nước miếng trên cằm bố, từng chút từng chút một, đáng yêu không thể tả.
Hai mắt Lục Khiêm trầm xuống.
Cảnh tượng này vậy mà không hề ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của Lục Khiêm.
Minh Châu cố nén cơn giận.
Lục Khiêm dường như đã nhận ra, ông vỗ nhẹ mông Tiểu Lục U, nói: “Mông của con còn lớn hơn mặt bố rồi đấy!”
Tiểu Lục U chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết ôm bố rồi thơm thơm.
Thế nhưng Lục Khiêm hiểu rõ.
Ông đặt đứa bé vào lòng Minh Châu, lại không nỡ mà xoa xoa, nói: “Khi nào con bé lớn hơn một chút, anh có thể giúp em chăm sóc một khoảng thời gian, hôm nay anh dẫn Thước Thước về trước!... Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Minh Châu nhìn Tiểu Lục U.
“Thước Thước đồng ý rồi sao?”
Mới hỏi xong, Tiểu Lục Thước đã đeo túi xách lại đây, gọn gàng chỉnh tề.
Minh Châu không nói nên lời.
Cô bước đến, vừa sửa sang lại quần áo cho con, vừa dặn dò vài chuyện cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm thẳng thắng nhìn cô.
Minh Châu đã trưởng thành hơn rất nhiều, mà phụ nữ trưởng thành vẫn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông.
“Nghe lời bà nội... Nhớ chưa?”
Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.
Lục Khiêm nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lại thơm Tiểu Lục U một cái, cô bé cũng nghiêng người ngọt ngào thơm ông.
“Anh đi đây!”
Lục Khiêm thấp giọng nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Minh Châu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Minh Châu ngước mắt lên.
Ông giơ tay vuốt nhẹ vai cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi!”
Trước khi cô cáu lên, Lục Khiêm đã dẫn Thước Thước rời đi!
Lúc xuống lầu lại tình cờ gặp phải Hoắc Chấn Đông.
Lục Khiêm thản nhiên gọi một tiếng bố.
Hoắc Chấn Đông thoải mái uống trà, cười cười: “Mới lạ ghê nhỉ, còn gọi bố cơ đấy! Nhưng ngày nào cậu cũng tới đây, làm như vậy cũng không mới lắm đâu.”
Ông không hợp tính với Lục Khiêm, nhưng cả hai đều rất thương Tiểu Thước Thước.
Ông vẫy tay, gọi cậu bé lại gần mình, thương mấy cái rồi mới thả ra.