Minh Châu chăm chú nhìn bà cụ.
Dù nhìn bà cụ có vẻ bình tĩnh, nhưng Minh Châu nhận ra được bà cụ rất đau lòng.
Cũng rất sợ hãi!
Bà cụ ở tuổi này vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng Lục Khiêm lại cửu tử nhất sinh trở về, sao có thể không cưng chiều được, không nghĩ đến lại suýt nữa bị người ở bên cạnh âm mưu hại chết.
Minh Châu cũng hiểu cảm giác ấy.
Vì lúc đó cô cũng rất sợ hãi.
Cả buổi tối cò đều ngồi cùng bà cụ, Lục Khiêm ở phòng sách dạy Tiếu Thước Thước học, Tiểu Lục u ngoan ngoãn ngồi trên đùi bố, thỉnh thoảng lại lắc lư một chút.
Mười giờ tối.
Bà cụ nhìn đậu rang phơi nắng của mình, rồi lại nhìn Minh Châu vẫn như cái đuôi đi sau mình, cười nói: “Cũng không sớm nữa, buổi tối con cũng không thể chui vào đắp chung chăn với mẹ chứ! Mẹ không sao, bộ xương già này còn sóng to gió lớn nào chưa gặp qua chứ?”
Minh Châu hơi xấu hổ.
Bà cụ đuối cô lên tầng.
Đến tầng hai, Lục Khiêm không ở trong phòng ngủ, cô thấy ông ở phòng trẻ em.
Tiểu Thước Thước đã ngủ rồi.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường, Tiếu Lục u nằm sấp trên người ông. Cô bé tắm rửa thơm tho mặc một bộ jump hình hoa màu trắng áp sát vào người bố, ngấng đầu ngoan ngoãn nhìn bổ.
Lục Khiêm nhẹ nhàng đọc truyện cố tích cho cô bé nghe.
Thỉnh thoảng đọc đến hoàng hậu độc ác, Tiểu Lục u lại giấu mặt xuống bụng bổ.
Minh Châu đứng ở cửa ra vào thấy hơi hâm mộ.
Lục Khiêm vừa ngước mắt lên đã thấy cô, ánh mắt ông sâu sắc, ông ra hiệu cho cô về phòng ngủ.
Minh Châu biết Tiểu Lục u buồn ngủ rồi.
cô về phòng ngủ ở phía đông trước, tắm rửa xong đi ra đã thấy Lục Khiêm ở trong phòng.
Ông đứng ở cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa.
Minh Châu giật mình.
cô rón rén lại gần, từ sau đầu ông làm rơi điếu thuốc trên tay ông, nói nhỏ: “Sao anh lại hút thuốc?”
Sức khỏe của Lục Khiêm không tốt, ông vẫn luôn rất biết tự hạn chế.
Bây giờ lại nhịn không được mà hút, vậy chắc chắn là ông có tâm sự gì rồi.
Lục Khiêm quay người chăm chú nhìn Minh Châu.
Lúc lâu ông mới mở miệng: “Chuyện của Khúc Ninh là do anh không xử lý tốt, nếu anh để ý từ đầu, cô ta cũng sẽ không có cơ hội hướng mắt về ngôi nhà này! Minh Châu, anh đã làm em và bà cụ phải đau lòng.”
Minh Châu lắc đầu.
cô mềm mại ôm lấy ông: “Không phải lỗi của anh.”
Lục Khiêm đón nhân cơ thế mềm mại của cô rồi ôm một lúc lâu và lấm bấm: “Em tin anh đi, sau này anh sẽ không đế cô ta có cơ hội đến gần bọn trẻ nữa, càng không đế cô ta có cơ hội ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
Trái tim Minh châu run lên.
Nhưng cô không phải thánh mẫu mà cầu xin giúp người ngoài, bây giờ nhìn kết cục thê thảm của Khúc Ninh, nhưng nếu ngày đó Lục Khiêm không đủ cảnh giác thì có thể đã bị hành hạ đến mất nửa cái mạng, khi đó có ai thương xót cho ông không? Mọi người sẽ chỉ thấy ông phong lưu,
sẽ chỉ mang câu chuyện thê thảm này làm chủ đề nói chuyện trong lúc rảnh rỗi.
Lúc này cô mới biết, Lục Khiêm vẫn còn sợ hãi.
Ông có nổi niềm thấp thỏm.
ỏng không nỡ bỏ lại cô và bọn trẻ, ông thương bà cụ nên ông mới sợ hãi.
Minh Châu nhìn thấy thuốc lá đã tắt, cô rất nuông chiều mà dung túng ông.
Lục Khiêm giữ chặt eo cô, đỡ cô lên kính cửa số lạnh lẽo.
Chiếc mũi thẳng tắp của ông nhẹ nhàng cọ vào cổ của cô, giọng khàn khàn: “Anh luôn nói là sức khỏe của anh không sao hết, em lại thật sự không cho anh làm gì suốt cả tuần qua! Minh Châu, anh giữ gìn sức khỏe là vì các em, nhưng anh cũng không phải người yếu ớt như mảnh giấy.”
Minh Châu đã ở cùng ông lâu rồi nên ít nhiều cũng hiếu được suy nghĩ của ông.
Khuôn mặt cô ửng hồng, cô quay mặt đi, giọng nói căng thẳng đến mất tự nhiên.
“Sao em không cho anh chạm vào em!”
Lục Khiêm không có động tác, ông dùng ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô.
Minh Châu tắm xong mặc một chiếc áo tắm tơ tằm màu đỏ, gợi cảm lại thơm mát, đặc biệt là lộ ra đôi chân dài tinh tế thẳng tắp…
Tay Lục Khiêm đi xuống, rút dây buộc bên hông của cô ra.
cô lập tức trèo lên người ông, cắn môi nũng nịu: “Lạnh!”
Lục Khiêm một tay ôm cô, một tay bật máy sưởi.
Khi nhiệt độ đủ ấm, một lúc sau cả phòng đều ấm áp dễ chịu, cơ thể uyển chuyến kia cũng toát mồ hôi, giống như bị ép nước dưới nhiệt độ cao vậy.
“Em còn lạnh không?” Người đàn ông ghé sát tai cô và nói.
Minh Châu dùng sức ôm chặt ông…
cô không thể trả lời ồng tiếng nào, cô chỉ cảm thấy xung quanh đều nóng bỏng, trước mắt phủ đầy sương, trong đầu chỉ còn lại nhưng cảm giác Lục Khiêm mang lại cho cô.
Khi hoàn toàn kết thúc.
Đã là lúc trời vừa hửng sáng.
Minh Châu được người đàn ông ôm vào ngực, lúc lâu sau cô mới đỡ đau, thấp giọng phàn nàn: “Em thấy cái thuốc kia của anh vẫn còn tác dụng đây.”
Lục Khiêm cười nhẹ.
Ông khẽ vuốt bờ vai mảnh của cô, dịu dàng nói: “Để anh đi tắm.”
Minh Châu miễn cưỡng đáp lại một tiếng, cô rất muốn đợi ông về để nói chuyện với ông, nhưng cô đã quá mệt nên ngủ quên mất, trong mơ hồ, Lục Khiêm đã nằm bên cạnh cô.
Bên tai cô cũng mơ hồ.
“Cứ ngoan thế thì anh không hút thuốc lá nữa đâu!”
Minh Châu tỉnh Ịại từ sáng sớm.
Lục Khiêm đã không có ở đây, Tiếu Lục Thước cũng đã đi học rồi.
Chỉ có Tiểu Lục u vẫn nằm sấp bên cạnh giường, ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô.
Minh Châu đứng dậy, lúc này cò mới nhận ra cô đang mặc áo sơ mi đen của Lục Khiêm.
Mặt cô nóng lên.
Rửa mặt xong, khi cô ôm Tiểu Lục u xuống tầng thì bà cụ đang dọn đ’ô đạc.
Minh Châu nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, cô rất áy náy.
Bà cụ chẳng những không thèm để ý mà còn rất vui mừng.
Xem ra con trai bà vẫn dùng được, hầu hạ vợ nó rất tốt.
Bà cụ không nhắc gì đến chuyện này mà chỉ dẫn cô đi đếm nhang đèn, còn nói là muốn dẩn cô và Tiểu Lục u đi lên núi một chuyến.
Minh Châu rất bất ngờ.
cô biết bà cụ tin cái này, nhưng cô đến thành phố B đã lâu như vậy mà chưa từng thấy bà đi bái qua.
cô hỏi, bà cụ chỉ cười nhạt một tiếng.
Một đoàn người đi lên trên núi, Minh Châu mới biết được là đi thăm thầy Thanh Thủy.
Thầy không có ở đây.
Sư đệ của ông ấy ra gặp bà cụ, sau khi Minh Châu, Tiếu Lục u và bà cụ bái lạy xong, bà cụ một mình ở trong phòng thiền đợi rất láu.
Minh Châu nghe mơ hồ là thầy Thanh Thủy đã từng ở đó.
Lúc bà cụ đi ra, mắt bà vẫn hơi đỏ.
Minh Châu đoán được một chút nhưng cô không dám nói, về xe cô vẫn luôn bầu bạn với bà cụ, ngay cả Tiểu Lục u cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ thấy đỉnh đầu đáng yêu.
Ngược lại bà cụ lại nói hai cáu.
Bà nói: “Đã nên đến bái từ sớm rồi! cầu trời
cầu phật cũng tốt, chỉ là không nên cầu ông ấy!”
Ông ấy ở đây chính là thầy Thanh Thủy.
Minh Châu không dám nói lời nào.
Chờ Lục Khiêm trở về, cô nói với ông, Lục Khiêm cởi áo khoác ngồi trên ghế sofa, hơn nửa ngày sau mới kéo Minh Châu ngồi lên đùi mình.
Cằm ông đặt lên đỉnh đầu cô, nói nhỏ: “Bà cụ là người hiếu thắng!”
Ông chỉ nói câu này rồi không nói nữa.
Minh Châu cũng không hỏi nhiều, cô nhẹ nhàng ôm chặt Lục Khiêm rồi một lúc sau cô hôn cổ của ông.
cô không có gì, chỉ hơi nũng nịu mà thôi.
Lục Khiêm trầm giọng hỏi cô: “Chuyện sau này em tính sao?”
Ông muốn cô sống ở đây, nhưng bọn họ còn chưa chính thức kết hôn lại, ông cũng biết cô sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Minh châu nói nhẹ: “Em dẫn mấy đứa trẻ về nhà trọ đi, tạm thời em sẽ không đóng phim, bầu bạn với chúng nó.”
Lục Khiêm không cưỡng ép cô.
Ông chỉ nắm mũi của cô: “Cuối tuần sau em đến thăm bà cụ đi.”
“Được!” cô rất thoải mái.
cô sắp không thở được, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô đang định đánh ông thả mình ra.
Lục Khiêm lại hòn tới.
Ánh chiều tà le lói.
Ánh chiều tà buối chiều chiếu vào xuyên qua kính, hắt lên người cứ như một tầng kính rực rỡ đầy màu sắc.
Minh Châu đã bị người ta cởi đồ gần hết, đè xuống ghế sofa yêu thương.
cô không chịu, nhỏ giọng nói sẽ có người đến.
Lục Khiêm dỗ dành cô: “Sẽ không có ai đến đâu! Người trong nhà đều đã có tuổi, bình thường trừ quét dọn vệ sinh buổi sáng, lúc này sẽ không có ai đến làm phiền.”
cô lại mắng ông là cầm thú.
Tối hôm qua vừa mới buông thả như vậy, bây giờ ông lại muốn…
Lục Khiêm cười nhẹ.
Mũi ông đỡ lấy cô, nhẹ nhàng cọ sát.
Cũng không phải vị trí mần cảm quan trọng gì, nhưng ông làm như vậy lại khiến cô nóng đỏ cả mặt lên, cô đỡ lấy vai ông không cho ông chạm vào: “Anh đừng làm vậy!”
Lục Khiêm hơi soàn soạt kéo mở cả cửa ra.
cô ở dưới ánh nắng chiều đẹp đến kinh người.
Lục Khiêm đã cùng cô quan hệ tình dục rất nhiều lần, nhưng rất hiếm khi dùng thủ đoạn tán tỉnh, phần lớn chủ yếu là tình cảm, bởi chỉ cần nhìn thân hình trẻ trung đầy sức trẻ của cô cũng đủ khiến anh say mê rồi.
Thế nhưng bây giờ, cô đã trở thành một người phụ nữ thành thục.
Có một số việc, so với lúc trước còn thú vị hơn, dù lúc bắt đầu cô chống cự nhưng sau đó cũng sẽ nhận thức được mà phối hợp với ông…
cô cứ lửng lơ, muốn từ chối lại như ra vẻ mời chào.
Lục Khiêm nằm lấm bấm bên tai cô: “Chú Lục của em cũng không còn mấy năm khỏe mạnh nữa đâu, nghe lời, nhé?”
Minh Châu bị ông bắt nạt đến mức khóc mà không được khóc.
Ông khốn nạn thật! ông cổ ý!
Dù ông có già bảy tám mươi tuổi vẫn có thể bắt nạt cô đến chết…
Lão già khốn nạn!
Lục Khiêm làm xong thì cất đồ đi, chỉnh trang lại quần áo để đi đón con trai.
Minh Châu tức giận đá ông một cái.
Lục Khiêm cười nhẹ bắt được chân cô, mặc quần áo cho cô rồi vui vẻ hôn cô một cái: “Em mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, tối về anh lại hầu hạ em!”
Minh Châu nằm trên ghế sofa không muốn nhúc nhích.
Lục Khiêm lái xe đi đón con trai Tiểu Lục Thước vừa lên xe đã nhận ra tâm trạng của bố cực kỳ tốt, cái miệng nhỏ của cậu bé mấp máy.
Tâm trạng của Lục Khiêm thật sự rất tốt.
Sau 10 phút đi xe, ông dừng xe ven đường.
Bên kia đường có một cửa hàng trà sữa rất nổi tiếng, còn có bánh ngọt Hồng Kông, Lục Khiêm tháo đai an toàn: “Bố dẫn con đi mua trà sữa, tiện mua cho mẹ một cốc, bây giờ cô đang tức giận, bố phải dỗ dành cô!”
Tiếu Lục Thước xuống xe.
Đóng cửa xe, cậu bé ngẩng đầu: “Mẹ tức giận, sao bố lại vui như vậy?”
Lục Khiêm sờ đầu cậu bé.
“Con trai ngốc, con lớn lên rồi sẽ hiểu thôi!”
Tiểu Lục Thước nhớ đến vài chuyện cậu bé lén nhìn được vào ban đêm, bố ấn mẹ, hôn mẹ đến khóc lên.
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng.
Hơi kỳ quái.
Lục Khiêm nghe người ta nói là Minh Châu đã dẫn cậu bé đi mua trà sữa nên hôm nay cố tình đưa con trai đi mua.
Người xếp hàng rất đông, ông ôm Tiểu Lục Thước.
Tiểu Lục Thước càng không tự nhiên, cậu bé đã là một cậu nhóc nửa gần lớn, cao 120 cm rồi mà còn bị bố ôm, ngượng quá.
Nhưng cậu bé lại không nỡ xuống, cứ kỳ quái như vậy.
Lục Khiêm mua mấy cốc, lúc lên xe ông nhìn Tiểu Lục Thước từ gương chiếu hậu: “Sao con không uống?”
Tiếu Lục Thước ôm trà sữa.
Hơn nửa ngày sau mới nói: “Con muốn uống với mẹ.”
Mắt Lục Khiêm hơi ướt, nhưng rất nhanh sau đó ông đã đè nén lại, không đế con trai nhìn thấy.
Xe lái vào biệt thự.
Lúc Lục Khiêm xuống xe, cứ tưởng là Minh Châu vẫn đang ởtrên tầng tức giận.
Nhưng vừa mới xuống xe ông đã ngửi thấy mùi thơm.
Ông cười, chắc bà cụ lại đang nấu bữa tối,
mùi vị kia ông đã quen lắm rồi.
Đang suy nghĩ thì một người giúp việc bê một bàn dấm cá đi qua, vui mừng nói: “ông chủ về rồi sao, hôm nay cô chủ học nấu ăn với bà cụ đó, nói là muốn làm cho ông ăn! Nhưng cô không cẩn thận cắt vào tay, bà cụ đã đau lòng cả nửa ngày rồi.”
Lục Khiêm hơi giật mình.
Ông lập tức đưa trà sữa và bánh ngọt cho Tiểu Lục Thước, dịu dàng nói: “Con đi tìm em gái đi, không cho con bé uổng trà sữa nhé.”
Tiếu Lục Thước gật đầu.
Lục Khiêm lững thững đi về nhà bếp.
Nhà bếp của biệt thự rất rộng rãi, lúc này đã chập tối rồi, đèn treo tường đã sáng lên toàn bộ.
Trong khói lửa kia, Minh Châu của ông ở bên cạnh bà cụ, chăm chú học làm đồ ăn, bà cụ nói chuyện nhẹ nhàng, người kia thì cẩn thận nghe ngóng…
Lục Khiêm lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Ngón tay non mềm đang dán băng go.
Ông rất đau lòng, trách móc nói: “Sao em không nghỉ nhiều lên mà lại đi học làm đồ ăn thế hả?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK