Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ tươi giữa hai ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang thon tạm dừng lại.
Ánh mắt của cậu giằng co trên người Hoắc Táy.
Không nỡ dời đi.
Cậu thấy cô đứng dưới đêm xuân, cô mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc đen dài bị gió đêm thối bay, khuôn mặt nhỏ sáng bừng giữa đêm đen.
Đã từng có rất nhiều khi, cậu nâng khuôn mặt nhỏ này lên, vừa hôn môi vừa liều chết triền miên cùng cô.
Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa.
“Hoắc Tây.” Cậu lẩm bấm gọi tên cô, ánh mắt có phần nóng bỏng.
Hoắc Tây cũng thấy cậu.
Thế nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn hai giây, sau đó xoay người rời khỏi sân thượng.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm.
Cậu nhìn theo hướng cô rời đi, nơi đó, dường
như vẫn còn sót lại bóng hình của cô…
Hoắc Tây đi về phòng sinh hoạt.
Cô có hơi muộn phiền, ngồi trên sô pha tiện tay cầm đọc một tập tạp chí, thế nhưng đọc cả nửa ngày cũng không biết phía trên đang viết cái gì-
Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
Cô giương mắt nhìn, Lục Thước đang đứng ở cạnh cửa, cong môi cười nhẹ: “Có thể tiến vào không?”
Hoắc Tây vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Lục Thước từ từ đi vào, sau khi ngồi xuống cậu ấy lấy một tờ chi phiếu ra từ trong túi áo, con số phía trên là hai mươi tỷ.
Cậu ấy đấy cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn: “Lục Thước, chị đã trả cho cậu ta rồi! Em cứ xài trước đi!”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần trả! Coi như đây là quà cưới chị tặng em và Lục Huân đi!”
Lục Thước và Lục Huân sắp tố chức hôn lễ.
Vì để không kích thích ông già ở thành phố c kia, chọn tổ chức ở thành phố B.
Số tiền này xem như quà mừng của Hoắc Táy.
Lục Thước than nhẹ: “Chị, quà mừng này quá nặng!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng sờ đầu của cậu ấy: “Lục Thước, cả đời mới được một lần! Không nặng.”
Lúc này Lục Thước mới nhận lấy.
Cậu hướng cằm bên ngoài một chút: “Anh ấy ở bên ngoài, phải không?”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Lục Thước lại nói tiếp: “Em thấy anh ấy vẫn chưa nguồi ngoai, ngoài miệng không nhắc tới nhưng trong lòng vẫn thầm mong.”
Tất nhiên Hoắc Tây biết nhưng tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Sùng Quang, cô đều không muốn tham gia.
Cô không đáp lời, Lục Thước biết cô không muốn nhắc tới.
Vì thế cậu ấy cũng không đề cập lại nữa.
Cậu ấy chỉ cảm thấy đáng tiếc, cậu còn nhớ rõ ngày đó lúc chị cậu ấy lấy chi phiếu ra cho, thần thái rạng ngời, rõ ràng lúc ấy tình cảm rất tốt, sao lại lập tức tách nhau ra vậy!
Lục Thước xuống lầu.
Ôn Noãn đi tới, bà mang một chén đậu đỏ hầm cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây uống từng ngụm nhỏ.
ôn Noãn ngồi một bên, chải mượt mái tóc dài thay cô, châm chước một hồi nói: “Gần đây có một chàng trai khá phù hợp đế xem mắt, bố con bảo mẹ tới hỏi con có muốn gặp một lần không?”
Ôn Noãn cho rằng Hoắc Tây sẽ không muốn.
Đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn một lòng đều đặt trên người Sùng Quang.
Thế nhưng Hoắc Tây lại đồng ý.
Cô nhìn đậu đỏ hầm trong chén, nhẹ giọng nói: “Cứ gặp đi! Có lẽ sẽ vừa mắt thì sao!”
Ôn Noãn muốn nói lại thôi.
Hoắc Tây lại từ từ ăn hết đậu đỏ, sau đó lúc nằm ở trên giường cô lại yên lặng mà nghĩ, vì sao lại đồng ý đâu, có lẽ là đã hết hy vọng!
Buổi chiều ngày hôm sau, dưới sự sắp xếp của bố mẹ hai bên, Hoắc Tây và đàng trai gặp mặt.
Không tốt cũng không xấu.
Nhưng Hoắc Tây không có quá nhiều cảm giác, nên cô từ chối!
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, nhà trai vẫn không muốn từ bỏ, đuổi theo muốn đưa Hoắc Tây về.
Hoắc Tây ném túi công việc vào trong xe, cười nhẹ: “Tôi có lái xe, bây giờ phải tới Cục Dân Chính một chuyến để gặp đương sự.”
Nhà trai biết Hoắc Tây không xem mình vào
mắt.
Anh không tiếp tục kiên trì, rất có phong độ mở cửa xe cho Hoắc Tây: “Kia sau này có rảnh thì đi uống trà.”
Hoắc Tây cười nhẹ rồi gật đầu.
Cô lên xe, khởi động xe rồi từ từ rời đi.
Trong nhà hàng, bố mẹ đàng trai cũng cực kỳ yêu thích Hoắc Tây, còn đang thuyết phục Hoắc Minh nói chuyện lại với con gái: “Hoắc Minh à, Khải Nhân cũng coi như đứa trẻ anh nhìn từ nhỏ đến lớn, nói thêm đôi lời tốt đẹp cho thằng bé, tình cảm có thề bồi dưỡng từ từ nữa mà! Tôi bảo đảm Hoắc Tây tới nhà chúng tôi sẽ không phải chịu một chút uất ức nào, Khải Nhân sẽ chăm sóc con bé như chăm sóc tiên nữ vậy!”
Hoắc Minh uổng một ngụm trà, mỉm cười: “Nói quá lời! chuyện hôn nhân đại sự, còn phải do bọn nhỏ tự mình quyết định mới được, nếu tôi quyết định thay con bé, sau này yên ốn thì được, nếu không yên ổn còn không phải sẽ oán trách chúng ta?”
Ông cười, nói dăm ba câu đã tách ra.
Nhà trai cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bữa tiệc tàn, Hoắc Minh đi lấy xe, lại gặp phải Trương Sùng Quang ở chỗ rẽ.
Non nửa tháng không gặp, thằng bé đã gầy hơn rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều.
Trên mặt nhìn có vẻ đang ốm.
Trong lòng Hoắc Minh đau đớn, hơn nửa ngày mới gật đầu, lúc ông đang định đi lướt qua thì Trương Sùng Quang gọi ông: “Chú Hoắc, chú đừng gả Hoắc Tây cho người khác.”
Lời này, Hoắc Minh nghe xong cũng thấy đau khổ.
Trong lòng ông biết rõ, Sùng Quang thích Hoắc Tây, thế nhưng vậy thì có thể làm gì bây giờ!
Chuyện đã là như vậy!
Hoắc Minh dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Sùng Quang, cháu biết không, cho dù cháu rời đi tám năm, Hoắc Táy cũng chưa bao giờ xem mắt một lần nào cả, bọn chú vẫn luôn cho rằng con bé sẽ độc thân cả đời!”
Nói xong, ông vội vàng rời đi.
Ông sợ nếu ở lại nhiều một giây, ông sẽ mềm lòng.
Trương Sùng Quang sững sờ ngay tại chỗ, đúng lúc này ôn Noãn đi ra, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt õn Noãn đã ươn ướt.
Cho dù hai đứa nhỏ xích mích không vui vẻ, lại còn ra tay với nhau.
Nhưng đáy vần luôn là đứa con mình nuôi lớn, oán trách thì oán trách, nhưng thật sự không thế vô tình, Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang nghiêm nghị: “Dì ôn.”
Ôn Noãn tiến lên, duỗi tay sờ tay áo cậu, còn có lưng cậu.
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Còn đau không?”
Trương Sùng Quang lắc đầu.
Ôn Noãn lại nhìn cậu chỉ ăn mặc phong phanh: “Sùng Quang, sao lại không mặc thêm quần áo vào?”
“Cháu không lạnh.”
Ôn Noãn cảm thấy cậu điềm tĩnh ít nói hơn lúc trước rất nhiều, cũng đã thay đổi rất nhiều, bà dùng sức nắm lấy cánh tay cậu; “Hôm nào về nhà thăm chú Hoắc nhé, ông lớn tuổi rồi, có khi tính tình nóng nảy một chút nhưng trong lòng ông ấy vẫn nhớ cháu, nhận sai ròi về nhà đi!”
Trương Sùng Quang vẫn lắc đầu.
Cậu đã nói, cậu không muốn làm con trai của chú Hoắc, cậu phải làm chồng của Hoắc Tây.
Ngày nào cậu chưa làm chồng của Hoắc Tây, ngày đó cậu không trở về nhà.
Ôn Noãn biết tâm tư của cậu, không khỏi
khố sở trong lòng.
Bà là mẹ của Hoắc Tây, nhưng sao cô lại không phải là mẹ của Sùng Quang được, cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sùng Quang, tìm một người để kết hôn đi! Hoắc Tây sẽ không quay đầu lại đâu cháu.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang trở nên tái nhợt.
Cậu chỉ đế lại một câu: “Dì ôn, cháu vẫn muốn thử xem.” Rồi rời đi.
Ôn Noãn lên xe, tâm trạng vẫn rất phức tạp.
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn bà, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn thấy Sùng Quang?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh không lên tiếng nữa, yên lặng lái xe. Một lát sau, òn Noãn nhịn không được mà nói: “Thằng bé đã thay đổi rất nhiều, có vẻ tâm trạng nặng nề lắm! Minh, em sợ thằng bé xảy ra chuyện.”
“Có thể xảy ra chuyện gì được? Em nên lo lắng cho con gái mình!”
“Sùng Quang luấn quấn trong lòng, người xui xẻo đầu tiên chính là con gái chúng ta, một thằng đàn ông trưởng thành như nó có thế mang thai được hay sao?”
Ôn Noãn không khỏi oán trách liếc nhìn ông
một cái.
Hoắc Minh vỗ tay vợ: “Chuyện của bọn nhỏ, chúng ta không xen vào nữa! Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi!”
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Vậy cũng không thế để thằng bé ở bên ngoài mãi được, không có ai chăm sóc nỏ cả!”
“Em đấy! chiều chuộng nó quá!”
“Anh chịu được sao? Anh là người đánh thằng bé nhưng người thở ngắn than dài mỗi đêm cũng không biết là ai đâu!”
Hoắc Minh cười.
Nhưng nụ cười của ông lại có vài phần chua xót.
Đứa con trai nuôi nấng từ nhỏ cứ không chịu về nhà như thế, bổ mẹ nhà ai mà không đau lòng, ai mà lại có thể thật sự yên tâm?
Nhưng có một số việc, còn phải đế chính Sùng Quang nghĩ lại.
Hoắc Tây không ngờ sẽ gặp được Thấm Thanh Liên và Lâm Tòng ở Cục Dán chính.
Bọn họ đang xử lý ly hôn.
Dứt khoát, lưu loát!
Lúc Hoắc Tây đi vào, đúng lúc thấy bọn họ
cầm giấy ly hôn, một người một quyển.
Lâm Tòng thấy Hoắc Tây, vô cùng ngạc nhiên nhưng cả hai người bọn họ cũng xem như có quen biết, chỉ gật đầu: “Hoắc Tây!”
Hoắc Tây nhìn anh ta, rồi lại Thấm Thanh Liên.
Cô hiếu rõ trong lòng, bọn họ ly hôn chắc chắn là do Thấm Thanh Liên đề nghị, vì để được ở bên Trương Sùng Quang, những chuyện này đều không liên quan gì tới Hoắc Tây, cò cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi đi vào tìm đương sự của cô.
Ánh mắt của Lâm Tòng còn đi theo bóng dáng của cô.
Giọng điệu của Thẩm Thanh Liên vô cùng kỳ quái: “Giờ đã ly hôn, cuối cùng anh cũng có thế theo đuổi nữ thần của anh, vui vẻ chưa! Vừa lúc cô ta cũng chia tay với Trương Sùng Quang!”
Lâm Tòng nhíu mày: “Cô nói bậy cái gì đấy! Không phải là cô muốn ly hôn sao?”
“Đúng, là tôi muốn ly hôn! Nhưng anh có dám nói trong lòng anh không có cô ta không? Nếu trong lòng anh không có cô ta, vậy vì sao năm đó lại cưới tôi, còn không phải vì tôi biết đàn dương cầm, còn không phải bởi vì dáng vẻ lúc tôi chơi đàn giống với Hoắc Tây sao?”
Thẩm Thanh Liên cười lạnh: “Anh như thế,
Trương Sùng Quang cũng như thế! Thẩm Thanh Liên tôi có chỗ nào kém cô ta, đế rồi bị các người xem như kẻ thay thế?”
Kết hôn bốn năm, Lâm Tòng đã chịu đựng giọng điệu kì quái của cô ta đủ rồi.
Hiện giờ cũng coi như được giải thoát.
Anh ta cho Thấm Thanh Liên một phần bồi thường xa xỉ, cũng đủ cho cô ta sống hết nửa đời sau, ngoại trừ cái này ra bọn họ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, bọn họ không có con, thậm chí sinh hoạt vợ chồng cũng chưa từng làm.
Vốn dĩ Lâm Tòng định tiễn cô ta.
Nhưng anh ta thật sự bị đâm vào lòng, cảm thấy không thoải mái, đi thẳng ra mở cửa xe của mình, rời đi luôn.
Thấm Thanh Liên nhìn chiếc xe rời đi.
Cô ta tức giận đến mứng đứng tại chỗ mắng: “Lâm Tòng, anh là thằng khổn!”
Lâm Tòng lái xe, anh ta thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Thanh Liên từ kính chiếu hậu, trong lòng cảm thán: Lúc anh ta cưới cô ta, cô ta cũng có vài phần đáng yêu, cũng không biết bây giờ sẽ biến thành như vậy.
Anh ta gọi điện thoại cho tài xế, đế tài xế tới đón người.
Cúp điện thoại, anh ta có hơi bứt rứt trong
người, anh ta nhớ tới lời Thấm Thanh Liên nói.
Nếu không có Trương Sùng Quang, nếu anh ta không kết hôn, có phải anh ta cũng có thể theo đuổi Hoắc Tây… Lúc còn nhỏ, anh ta tới nhà chú Hoắc chơi, anh ta đã thấy Hoắc Tây chơi đàn dương cầm.
Tiếu Hoắc Tây rất giống một cô công chúa.
Nhưng cô lại rất thích cười, lúc cô nhìn người khác, thỉnh thoảng sẽ lộ ra cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hoắc Tây giống như ánh trăng sáng trên bầu trời.
Ngay cả xếp hàng cũng không tới lượt Lâm Tòng anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta cũng có tình cảm với ánh trăng sáng, cũng muốn hái xuống rồi chiếm làm của riêng.
Trong lòng Lâm Tòng loạn như cào cào.
Thứ hai, Hoắc Tây lái xe tới sân bay.
Lúc cô xuống xe lấy hành lý, phát hiện Trương Sùng Quang đang đứng bên cạnh xe, cậu xách hành lý xuống thay cô.
“Để tôi tự lấy!”
Hoắc Tây nhận lấy hành lý, nhìn sang bên cạnh Trương Sùng Quang: “Cậu không đưa trợ lý
đi sao?”
Cậu gật đầu, rất kiệm lời.
Hoắc Tây cũng không tiếp tục hỏi, đi đăng ký kiểm tra an ninh.
Trương Sùng Quang cho lấy vé cho cô, chỗ ngồi ngay sát bên nhau, vừa lúc trong khoang hạng thương gia cũng rất ít khách, chỉ có hai người bọn họ.
Không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu.
Hoắc Tây nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Bên tai là giọng nói của Trương Sùng Quang: “Xem mắt thế nào rồi?”
Hoắc Tây mở to mắt, liếc cậu một cái, lúc này mới phát hiện cậu dựa vào thật sự rất gần, dường như dán sát vào mặt cô.
Cô bình tĩnh dịch sang một bên: “Cũng không tệ lắm! Nhưng mà Tống Giám đốc Trương này, giữa chúng ta hình như nói chuyện này không ổn lắm, nếu cậu không muốn nói chuyện công việc, chúng ta có thế không nói gì! Mặt khác, không cần phải dựa lại gần như vậy.”
Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Tốt nhất cậu nên xem mắt không thành, tôi sẽ không để cậu đi với người khác.”
“Có mặt mũi không vậy?”
“Há, ngày nào cậu cũng bò dưới gầm giường nhà tôi chắc?”
Hoắc Tây lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, nhắm mắt lại.
Lúc cô nhắm mắt lại, không còn sắc bén khắc nghiệt như vậy nữa, cả người trông có vẻ dịu hiền hơn rất nhiều.
Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau.
Cô ỷ lại bên người cậu.
Trương Sùng Quang cuộn người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của cô lúc ngủ, cực kỳ tham lam.
Chắc là vì đã quá nhớ cô.
Cậu nhịn không được, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cô.
Hoắc Tây ngủ rồi, cậu từ từ nắm lấy, cũng không dám dùng lực quá mạnh, tránh đánh thức cô.
Cũng chỉ có lúc này, cậu mới có thể hèn mọn có được cô trong một chốc.
Sau hai tiếng, máy bay đáp xuống thành phố c.
Trương Sùng Quang đặt khách sạn thay
Hoắc Tây nhưng Hoắc Tây không ở, cô xách hành leo lên xe nhà họ Lục: “Tôi ở nhà họ Lục.”
Trương Sùng Quang giữ chặt tay cô: “Tôi cũng ở nhà họ Lục.”
Hoắc Tây rũ mắt cười nhẹ: “Buồn cười ghê! Cậu dựa vào cái gì mà qua đó ở? Đó là nhà của ông cậu của tôi, cũng không phải nhà ông cậu của cậu.”
Lời này khiến trái tim Trương Sùng Quang đau đớn.
Đúng vậy, thật ra ngoại trừ nhà họ Hoắc, cậu chỉ có hai bàn tay trắng.
Tất cả những gì cậu có được từ nhỏ đến lớn đều là nhà họ Hoắc cho, bây giờ khi bị thu hồi, cậu lại biến về Trương Sùng Quang của lúc trước thôi.
Nhà họ Lục cũng là nơi cậu thường tới.
Bây giờ lại là nơi không phải cậu muốn đến là đến.
Tài xế nhà họ Lục chào hỏi cậu một câu, vẫn gọi cậu là cậu Sùng Quang, cũng không biết chuyện Hoắc Tây đã cắt đứt với cậu: “Cậu Sùng Quang, cậu không lên xe sao?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không! Tôi ở khách sạn.”
Hoắc Tây lên xe.
Trên xe, Lục Khiêm ngồi ngay ngắn ở ghế sau, liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật sự cắt đứt với thằng nhóc này hả? ông cậu thấy cậu ta có vẻ thất hồn lạc phách đấy!”
Hoắc Tây còn cố gắng chổng đỡ một chút ở trước mặt bố mẹ.
Thế nhưng trước mặt là ông cậu của cô mà, cuối cùng cô cũng nhịn không được: “ông cậu ơi!”
Giống như lúc cô còn nhỏ, gặp phải chuyện gì uất ức cũng quay đầu đi tìm ông cậu tổ cáo, bởi vì ông cậu là người uy phong nhất, luôn có thể dọn dẹp rõ ràng cho cô.
Lục Khiêm ôm một quả tim của ông một cái.
Trên kính chiếu hậu của xe, có tên họa thủy kia.
Lục Khiêm an ủi: “Cái này không được thì chúng ta đổi cái khác! Không đáng đế tức giận, có phải hay không?”
Hoắc Tây hít mũi: “Không đổi được! cháu muốn độc thân cả đời!”
Lục Khiêm bật cười: “Nói bậy!”
Tài xế ngồi phía trước cũng cười: “Cô Hoắc Tây xinh đẹp như thế này, có rất nhiều người theo đuổi mà! Nếu đặt cô ở thành phố c chúng ta, cổng cũng bị đạp đổ!”
Đi thẳng một đường về nhà họ Lục.
Trước cống nhà họ Lục, một chiếc xe taxi dừng lại, có một người đi xuống.
Là Trương Sùng Quang.
Lục Khiêm giả vờ không biết: “Ấy, cháu nói xem sao mà thằng nhóc này lại có da mặt dày như vậy chứ, còn đuối tới tận đây nữa, ông cũng đâu có mời cậu ta tới đây!”
Lúc này, Minh châu từ trong vườn đi ra.
Bà ấy đã nhận được một mệnh lệnh đặc biệt, ra đây đón người.
Vừa thấy bóng người cao gầy đang đứng ở chỗ đó, lại cười nói: “Là em mời tới! Đi từ xa tới đây, cũng phải ăn một bữa cơm!”
Minh Châu nhận lấy hành lý trong tay Trương Sùng Quang.
Bà không khỏi nhìn cậu, cũng cảm thấy cậu đã rất gầy, trong lòng vừa đau vừa hận.
“Cô!”
Trương Sùng Quang gọi bà, Minh Châu hất mặt: “Cháu còn gọi cô là cô, cô cũng phải nói cháu đôi lời, sao lại còn động tay với cả em gái vậy hả? Nên để chú Hoắc của cháu đánh cháu một trận.”
Trương Sùng Quang không khỏi nhìn về phía
Hoắc Tây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK