Nói thật lòng, Lâm Trạch Dương không phải là đang nói đùa. Anh thật sự cảm thấy một sợi tóc của Manh Manh đáng giá một tỷ tệ, thậm chí là đưa cho anh một tỷ anh cũng chưa chắc sẽ lấy một sợi tóc của Manh Manh ra đổi.
Nhân viên phục vụ đó sững sờ, bị Lâm Trạch Dương chọc cho tức đến không nói được lời nào, cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là một tên điên. Cô ta chưa từng thấy người nào như Lâm Trạch Dương, có thể dùng vẻ chính trực nói ra những lời vô lí như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên có một người đàn ông trung niên chạy đến.
Người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, cả người toát ra khí chất uy nghiêm.
“Ông chủ.” Nhân viên phục vụ vội vàng kể lại câu chuyện, đương nhiên là không quên thêm mắm thêm muối cho ông chủ mình nghe.
Người đàn ông trung niên này chính là ông chủ của trung tâm thương mại này, tên là Lý Khuê. Đúng vậy, Lý Khuê chính là anh họ của tên Lý Bân đã từng xảy ra mâu thuẫn với Lâm Trạch Dương, cũng chính là chỗ dựa của Lý Bân.
Không nghĩ tới Lâm Trạch Dương ở đây lại gặp phải Lý Khuê.
Lý Khuê dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương, rồi ông ta nói: “Chiếc cốc này có giá trị còn hơn mười vạn tệ. Nhưng nếu đã là con gái của anh lỡ tay làm vỡ nó thì tôi chỉ cần mười vạn tệ bồi thường là được. Anh quẹt thẻ hay thanh toán di động đều được.”
Thái độ của Lý Khuê cũng không tính là tệ nhưng rõ ràng đây vẫn là đang muốn lừa người một cách trắng trợn.
Lâm Trạch Dương cũng không tức giận, càng tỏ ra nghiêm túc hơn nhìn thẳng Lý Khuê mà nói: “Một sợi tóc của con gái tôi cũng có giá trị một tỷ, nhưng mà ông không tóm lấy tóc của con gái tôi nên tôi chỉ cần ông bồi thường một tỷ là được rồi. Ông quẹt thẻ hay thanh toán di động đều được.”
Lý Khuê sau khi nghe Lâm Trạch Dương nói xong sững người tại chỗ, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên tràn đầy tức giận, mắng Lâm Trạch Dương: “Anh đang giở trò à? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò trước mặt tôi. Tôi không cần gọi bảo an tới cũng có thể tự giải quyết được anh. Tôi đã từng được đào tạo ở hiệp hội võ thuật đó!”
Lâm Trạch Dương không thèm nhìn Lý Khuê mà nhìn Manh Manh, hỏi: “Manh Manh, con có thấy chiếc cốc này đẹp không?”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa chỉ vào một chiếc cốc trên kệ.
Manh Manh vội vàng lắc đầu, trả lời ba: “Không đẹp ba ạ, xấu chết đi được! Cũng không phát sáng hay có màu sắc gì đặc biệt cả!”
Lâm Trạch Dương gật đầu đáp lại: “Ừ, ba cũng không thấy nó đẹp.”
Choang.
Lại một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Trạch Dương trực tiếp dùng tay kéo chiếc cốc ra khỏi kệ trước mặt mọi người khiến chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Bụng Lý Khuê bùng lên lửa giận, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, hét lớn: “Anh đây là muốn đi chết sao?”
Lý Khuê vừa nói vừa tung nắm đấm về phía Lâm Trạch Dương.
Lý Khuê mặc dù là ông chủ của trung tâm thương mại nhưng cũng là người yêu thích võ thuật, cũng từng đến hiệp hội võ thuật để học võ, tính cách rất nóng nảy.
Vậy nên Lý Khuê mới nói một lời không hợp liền muốn đánh nhau với Lâm Trạch Dương. Ông ta muốn giống như những người ở trong phim, thấy bất bình là lấy nắm đấm ra giải quyết mọi chuyện.
Bang. Một âm thanh kì lạ vang lên.
Lý Khuê cảm thấy đất trời chung quanh như đang biến đổi, đỉnh đầu ông ta tối sầm lại, hình như còn có cả sao vàng bay xung quanh. Lý Khuê chỉ cảm thấy đầu mình rất choáng váng, suýt chút nữa thì đâm đầu ngã thẳng xuống đất.
Lý Khuê còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lâm Trạch Dương như thế nào thì đã bị anh đánh bất tỉnh. Mặc dù quá trình có chút không giống nhau nhưng Lý Khuê thật sự đã tung nắm đấm lên trời.
“Anh, anh đợi đấy cho tôi!” Lý Khuê ổn định lại một lúc rồi lại nghiến răng nghiến lợi hét lên, ngay lập tức cầm lấy điện thoại. Lý Khuê chuẩn bị gọi cho người nào đó, ông ta cảm thấy bản thân mình cũng được tính là một nửa người trong giang hồ. Bị người khác bắt nạt như vậy, không thể báo cảnh sát, mà báo cảnh sát thì cũng không có lợi cho bản thân ông ta, dù sao cũng là ông ta ra tay trước, nguyên do cũng là vì ông ta cố tình muốn lừa gạt, tống tiền người ta.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không rời đi, anh không tính cứ thế bỏ qua cho Lý Khuê, hắn ta đúng là không biết trời cao đất dày, vậy mà lại dám bắt nạt Manh Manh của anh!
“Nói cho anh biết, lần này anh chết chắc rồi. Anh đừng tự cho rằng mình rất lợi hại, thật ra võ công của anh cũng chỉ thuộc dạng võ công mèo cào mà thôi. Đợi tôi gọi sư phụ của tôi qua đây, một quyền của cô ấy chắc chắn có thể thổi bay anh lên trời! Anh căn bản không biết võ thuật là gì!” Lý Khuê rất nhanh đã đặt điện thoại xuống, hung hăng nói với Lâm Trạch Dương, vẻ mặt tràn đầy tự tin và đắc ý, giống như thể ông ta đã thật sự đánh Lâm Trạch Dương một trận nên thân rồi vậy.
Đương nhiên, Lý Khuê cũng không biết bản thân mình hiện tại nhìn buồn cười như thế nào, một bên mắt ông ta tím xanh, trông chẳng khác gì mắt gấu trúc cả.
Lâm Trạch Dương cười khẽ, nói: “Hy vọng sư phụ của anh mạnh một chút, nếu không thì sẽ buồn chán lắm đây!”
Hai bên đứng đối diện với nhau, một lúc sau, điện thoại của Lý Khuê reo lên. Ánh mắt Lý Khuê không nhịn được mà tức khắc sáng lên, ông ta vội vàng cầm lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, trước khi chạy đi còn không quên quay đầu hét lên với Lâm Trạch Dương: “Anh đừng có chạy, bây giờ tôi sẽ đi đón sư phụ của tôi tới đây để cô ấy dạy dỗ anh.”
Rất nhanh Lý Khuê đã quay lại. Lúc Lý Khuê đi đến chỗ Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khắc hẳn mấy chữ “Anh chết chắc rồi!”, đầu ngẩng tít lên trần nhà, thẳng người, bước đi vênh váo. Dường như cả đường đi chỉ có một mình ông ta, muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.
“Sư phụ, chính là anh ta. Anh ta chính là tên khốn vừa đánh con, anh ta còn không đặt sư phụ vào mắt.” Lý Khuê đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó dùng người mở đường, vẻ mặt kiêu ngạo lập tức trở thành vẻ mặt nịnh nọt, thậm chí còn khom người xuống, vẻ mặt hết sức tôn kính nói với người kia.
Sau đó, một cô gái đi ra từ phía sau lưng Lý Khuê.
“Là cô sao, sao cô lại ở đây?” Lâm Trạch Dương không thể không sững người, anh không nghĩ tới người đến lại là cháu gái của lão Cố, Cố Tâm.
Lâm Trạch Dương chỉ mới gặp Cố Tâm một hai lần. Nhưng Cố Tâm cực kỳ xinh đẹp, rất có khí thế của nữ anh hùng, rất đặc biệt, vậy nên chuyện Lâm Trạch Dương có thể nhớ mặt cô không có gì là bất thường cả.
Cố Tâm nhìn thấy Lâm Trạch Dương cũng tỏ ra hết sức sửng sốt, Lâm Trạch Dương nhớ mặt Cố Tâm một thì Cố Tâm càng nhớ rõ Lâm Trạch Dương mười.
Lâm Trạch Dương có lẽ không biết bản thân đã tạo ra cho Cố Tâm bao nhiêu chấn động, cô lớn từng này rồi, vẫn luôn nghĩ rằng ông nội mình là Cố lão vô địch không ai thắng được, không ngờ đứng trước mặt Lâm Trạch Dương lại không ngẩng nổi đầu.
Hơn nữa ông nội còn căn dặn cô không được chọc giận Lâm Trạch Dương, còn nói Lâm Trạch Dương đã là một tông sư, ở Hoa Hạ này không có mấy người có khả năng trở thành đối thủ của anh.
Mặc dù Cố Tâm không phục chuyện này, nhưng cô không thể không thừa nhận Lâm Trạch Dương - người tầm tuổi mình này lại mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Người muốn luyện võ đầu tiên phải biết tôn trọng kẻ mạnh. Cố Tâm cũng không phải ngoại lệ. Vì thế nên dựa theo đạo lý này, Cố Tâm phải tôn trọng Lâm Trạch Dương mới phải.
Nhưng mà tuổi tác của Lâm Trạch Dương cũng chỉ tầm Cố Tâm là hết mức, hơn nữa biểu hiện lần gặp mặt đầu tiên của Lâm Trạch Dương còn làm cho Cố Tâm cảm thấy rất mâu thuẫn. Nói thế nào nhỉ, Lâm Trạch Dương là người rất phức tạp, tóm lại là không có cách nào để người khác cảm thấy phải kính sợ anh được.
Bụp. Đột nhiên một âm thanh vang lên.
“Sư phụ, sao người lại đánh con?” Lý Khuê ngây người hỏi, hai tay ông ta ôm đầu, ánh mắt không tin được nhìn chỗ chống lưng của mình là Cố Tâm lại đang đánh ông ta trước mặt Lâm Trạch Dương.