Chương 15: Cô có kích cỡ nào thế?
Không thể nghi ngờ, Tần Quân Dao được công nhận là nữ thần, là bởi vì bình thường cô rất ít khi nói chuyện với nhân viên, cũng luôn mang một dáng vẻ không thích cười, nên đã tạo nên cho tất cả các nhân viên của công ty một ấn tượng, đó là Tần Quân Dao là một nữ thần kiêu ngạo và lạnh lùng.
Cho nên, khi biết Tần Quân Dao thế mà lại tự mình dẫn theo Lâm Trạch Dương đến bộ phận bán hàng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn nhỏ giọng bàn luận xem Lâm Trạch Dương rốt cuộc là thần thánh ở phương nào, vậy mà lại để cho nữ thần ở trên trời như Tần Quân Dao phải hạ phàm?
Sau đó, mọi người nghe được yêu cầu mà Tần Quân Dao đưa ra cho Lâm Trạch Dương. Rồi Tần Quân Dao nhẹ nhàng rời đi, còn bộ phận bán hàng thì lại nổ tung!
"Vãi thật! Anh và giám đốc Tần của chúng tôi có thù lớn bằng từng nào thế? Chẳng lẽ mấy cái tình tiết ở trong TV đều là thật hả? Anh và giám đốc Tần cùng xuất thân từ một vùng quê nhỏ, rồi bị đính hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, lại không ngờ đến vậy mà có một ngày đột nhiên thăng tiến rất nhanh, anh còn đang ở vùng nông thôn bôn ba kiếm tiền vì một ngày ba bữa thì đột nhiên biết giám đốc Tần phát đạt, nên đã tìm đến đây?”
Có một người trông như nữ sinh mang vẻ mặt hóng chuyện mà nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa mới nghe Tần Quân Dao nói nơi này có rất nhiều nữ sinh, vẫn chưa có ấn tượng rõ ràng gì, bây giờ cuối cùng cũng đã biết cái gì gọi là nữ nhi quốc!
Một đám người đang vây quay kia, thế nhưng lại có đến tám chín phần mười là nữ sinh, hơn nữa mỗi một người lớn lên lại rất…
Lâm Trạch Dương nhìn nữ sinh đang nói chuyện với mình, nhịn không được mà nuốt nước miếng, trong ngây ngô mang theo chút hồn nhiên của tuổi này lại còn rất hoạt bát, một gương mặt còn mang theo chút mập mập của trẻ con, lại rất tinh xảo, giống như là một đóa hoa trắng xinh đẹp.
"Này, không lẽ anh bị ngốc à, tôi đang nói chuyện với anh đấy, cũng đúng nhỉ, giám đốc Tần sắp xếp cho loại nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành này á, thì nhất định không thể ở trong công ty nữa." Nói xong, nữ sinh tên Tạ Nghi này không khỏi lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc thật.
“Tần Quân Dao là mẹ của con gái tôi, nên cô ấy sẽ không đuổi việc tôi đâu. Hơn nữa, không phải chỉ là đạt được mốc một triệu ở doanh số bán hàng thôi sao, cũng không có gì khó.”
Tần Quân Dao đã dặn dò Lâm Trạch Dương nhiều lần rằng không thể nói quan hệ của hai bên ra ngoài, Lâm Trạch Dương làm sao mà có thể thật lòng mà làm theo cơ chứ, hơn nữa Lâm Trạch Dương người ta là một người chính trực thành thật, làm sao có thể nói dối được, đặc biệt là khi ở trước mặt một nữ sinh xinh đẹp.
Tạ Nghi không khỏi cười phốc một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương có chút khác lạ, nói: "Anh vậy mà lại là người biết nói đùa, nếu anh là chồng của giám đốc Tần, vậy thì tôi chính là chị em của giám đốc Tần, ha ha."
Lâm Trạch Dương không khỏi gãi gãi đầu, thế giới này bị sao vậy, nói sự thật cũng không có ai tin.
"To mồm thế không biết, doanh thu một triệu đó cũng không hề để trong lòng hả? Người mới, cậu biết một triệu đại diện cho điều gì không? Tôi vào công ty đã hơn hai năm rồi, tích lũy được vô số nhân mạch, nhưng cũng không dám nói một mình mình có thể đạt được doanh thu một triệu, đừng nói chi là loại người mới như cậu! To mồm thì cũng nên chuẩn bị bản thảo chứ, khoác lác như vậy rất dễ bị sét đánh đấy."
Đột nhiên, một giọng nói nghiêm túc mang theo sự chế giễu và khiển trách vang lên. Đm nữ sinh vốn đang xúm lại ở bên cạnh Lâm Trạch Dương đã vội vàng rời đi.
Tạ Nghi thật cẩn thận mà nhìn Lâm Trạch Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Vị kia là phó quản lý của chúng tôi, cậu cẩn thận một chút, hắn ta rất khó nói chuyện.”
Nói xong, Tạ Nghi cũng rời đi luôn.
Tâm trạng của Lâm Trạch Dương có chút khó chịu, lớn như vậy mà anh còn chưa từng được thử qua cảm giác được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy vây quanh đâu, đột nhiên lại có một Trình Giảo Kim* xông ra quấy rầy mình, tính cỡ nào cũng không tính nổi.
Lâm Trạch Dương nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, rất không kiên nhẫn, nói: "Không phải chỉ là doanh số bán hàng đạt một triệu thôi sao? Anh ở đây ồn ào làm cái gì, anh không làm được thì không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
Phó quản lý Trịnh Mạnh Cường là một nhân viên bán hàng kỳ cựu, hầu như tháng nào doanh số bán hàng của hắn ta cũng cao nhất trong công ty, cho nên dù cho người khác không thích cách làm người và giọng điệu khi nói chuyện của hắn ta thì cũng chưa bao giờ có một người nào dám chống lại hắn ta!
Trên mặt Trịnh Mạnh Cường trong nháy mắt đã xuất hiện tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi thật sự là sống lâu rồi mới thấy, người mới từ đâu tới, mà dám kiêu ngạo như vậy? Cậu đây là không muốn tiếp tục làm việc nhỉ?"
Lâm Trạch Dương là ai cơ, ở trong giới lính đánh thuê nói đứng thứ hai thì không ai dám làm Long Vương đứng thứ nhất! Đã bao giờ có người dám nói chuyện với hắn như vậy đâu?
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Mạnh Cường, nói: "Anh muốn đánh nhau à?"
Hai người cãi nhau cũng không hề hạ thấp giọng xuống, cho nên toàn bộ người ở bộ phận đều nhìn sang phía của hai người họ.
"Người mới đến này là ai thế? Hắn có biết Trịnh Mạnh Cường là ai không thế? Sao mà dám nói chuyện với Trịnh Mạnh Cường như vậy? Hắn không muốn tiếp tục làm việc ở chỗ này hả?"
"Một tên điên, thật sự là một tên điên, chưa từng nhìn thấy ai như thế cả."
"Chẳng qua, sao tôi cảm thấy anh ấy hơi đẹp trai nhỉ, hình như là gu của tôi."
Mọi người bàn luận vô cùng sôi nổi, nhưng cũng không dám bước lên nói gì, sợ mình bị vạ lây, dù sao đó cũng là Trịnh Mạnh Cường đố, có tiếng mang thù, nổi danh là người thích bắt nạt người mới.
"Tốt! Tốt lắm, bây giờ cậu cút đi luôn đi! Công ty này không cần người như cậu!" Trịnh Mạnh Cường chỉ ngón tay về phía cửa lớn, vẻ mặt tức giận nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có khả năng sẽ cứ rời đi như vậy, chẳng những không rời đi mà còn kéo một cái ghế, ngồi ở đó, bắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
"Con người của tôi á, từ trước tới nay không hề biết cút có nghĩa gì, nếu không thì anh biểu diễn một lần cho tôi xem đi? Tôi sẽ ở chỗ này nhìn anh cút đi." Lâm Trạch Dương rất là lạnh lùng nói với Trịnh Mạnh Cường.
Trịnh Mạnh Cường chỉ cảm thấy lồng ngực mình giống như sắp bị nổ tung, cả người không có chỗ nào là khoẻ mạnh, nghiến răng nghiến lợi. Vô pháp vô thiên, người mới bây giờ sao lại biến thành dáng vẻ như này cơ chứ!
Trịnh Mạnh Cường rốt cuộc cũng nhịn không nổi, đôi tay đã nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị động thủ.
"Làm sao thế, lão Trình." Đột nhiên có một giọng nói thanh thuý vang lên.
Trịnh Mạnh Cường lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía người tới, nói: "Người mới này, tôi muốn sa thải hắn ta."
Lúc Trịnh Mạnh Cường nói chuyện, Lâm Trạch Dương đã đứng lên, mỹ nữ kìa.
Người đột nhiên xuất hiện là một người phụ nữ, mặc váy màu đen, phác hoạ rõ vóc người nóng bỏng của cô, tất chân có ren màu đen, càng phô bày thêm mị lực trên người của cô ấy, nhìn đến nỗi mắt của Lâm Trạch Dương cũng thẳng tắp luôn.
Thật ra mà nói, Tần Quân Dao so với người phụ nữ này thì đẹp hơn một chút, dáng người cũng không kém hơn người phụ nữ này, nhưng Tần Quân Dao quá lạnh lùng, mà người phụ nữ này toàn thân đều toát ra một loại khí chất của phụ nữ trưởng thành, cái loại cảm giác vừa mềm mại vừa độc lập này, càng làm cho người ta muốn đi chinh phục rồi sau đó đạt được.
Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu đang suy nghĩ cái gì thế, sao lại phát sinh mâu thuẫn cùng với đồng nghiệp thế.”
Câu hỏi này của Triệu Cẩn Du đương nhiên rất bình thường, rất rất bình thường.
Chẳng qua…
Lâm Trạch Dương không chút suy nghĩ, nói: "Tôi đang suy nghĩ xem là loại đồ lót có kích cỡ nào mới chứa được..."
Nói xong, hai tay Lâm Trạch Dương nhịn không được mà khoa tay múa chân.
Sau đó, toàn bộ hội trường im lặng.