Sự khéo léo của đôi tay và thể lực của cả cơ thể không phải lúc nào cũng tỷ lệ thuận với nhau.
Một người sở hữu đôi tay uyển chuyển chưa chắc đã mạnh mẽ. Tương tự như vậy, một người khác có thể có trình độ võ thuật rất xuất chúng, nhưng hai bàn tay của người đó lại chưa chắc là sẽ khéo léo.
Văn Ca biết rất rõ điểm này, võ công của Không Môn bọn họ nhìn chung thì không hề cao cường, chủ yếu là dựa vào sự khéo léo của đôi tay. Đó là lý do tại sao Văn Ca đề xuất ba trận thi đấu với Lâm Trạch Dương, hy vọng có thể buộc Lâm Trạch Dương phải rút lui. Tất nhiên, nếu Lâm Trạch Dương có một thân võ công xuất quỷ nhập thần, Văn Ca cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng thật không ngờ...
Văn Ca nhíu chặt chân mày, nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương, vẻ mặt đầy lo lắng, bởi vì đồng xu vừa xuất hiện trong tay Lâm Trạch Dương chính là của Văn Ca.
Mỗi đệ tử Không Môn sẽ có một đồng xu trên người, đây là dụng cụ tốt nhất để cải thiện và duy trì sự nhạy cảm của tay chân. Văn Ca, với tư cách là người đứng đầu Không Môn ở Giang Nam, đương nhiên cũng có.
Mặc dù kỹ thuật của Văn Ca không phải là tốt nhất trong toàn bộ Không Môn, nhưng với tuổi tác và tư cách như vậy, kỹ thuật của hắn đương nhiên là không tệ. Đối với việc mang theo đồng xu bên người tựa như pháp bảo bổn mạng của tu sĩ, hắn đối với nó gắn bó không khác gì một cánh tay gắn liền với thân thể.
Hiện tại, cánh tay của Văn Ca đã bị Lâm Trạch Dương lặng lẽ lấy đi.
Cũng giống như bất kỳ đối thủ nào của Lâm Trạch Dương, Văn Ca không khỏi nghi hoặc trong lòng, người này là ai, vì sao võ công lại xuất chúng như vậy?
Chẳng bao lâu sau, Lâm Trạch Dương đã đứng ở trên lối đi. Đôi mắt của anh dán chặt vào chàng trai trẻ tên Thạch Đầu.
Thạch Đầu cũng nhìn Lâm Trạch Dương, trên môi nở một nụ cười rất khinh thường, như muốn nói rằng có vẻ ngươi đang đánh giá quá cao năng lực của mình rồi đấy, muốn đấu với ta sao? Đúng là tự mang nhục vào người.
Hai người bắt đầu đi về phía đối phương.
Thạch Đầu ném đồng xu trong tay lên cao, đồng xu cứ quay tròn trên không trung rồi rơi trở lại ngón tay của Thạch Đầu, sau đó đồng xu bắt đầu trượt quanh cơ thể Thạch Đầu.
Cứ như vậy, Thạch Đầu tiếp tục xoay các bộ phận khác nhau trên cơ thể khi bước về phía trước. Trong mắt những người khác, cho dù Thạch Đầu có đứng yên một chỗ thì đồng xu kia chỉ sợ cũng sẽ tự động rơi xuống đất, nhưng Thạch Đầu lại không hề lo lắng chút nào, anh ta thậm chí còn không hề nhìn đồng xu mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nở một nụ cười nhếch mép.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng mỉm cười rồi lấy đồng xu ra, đồng xu không ngừng xoay trong tay Lâm Trạch Dương. Có thể thấy động tác của Lâm Trạch Dương không được thuần thục cho lắm nhưng độ nhạy của ngón tay cũng không hề thua kém gì Thạch Đầu. Chỉ sau vài lần thử, đồng xu dường như đã bén rễ vào tay Lâm Trạch Dương, cực kỳ ổn định.
Lúc này, khóe miệng Thạch Đầu hơi cong lên, trên mặt lại hiện lên vẻ giễu cợt.
Cùng lúc đó, một người đàn ông đang dựa vào ghế bên cạnh Lâm Trạch Dương đột nhiên nghiêng người đụng phải Lâm Trạch Dương, không biết người đàn ông này có phải căng thẳng quá không mà cả hai tay đều cứng đờ vươn ra, sau đó cánh tay kia nặng nề đụng phải cổ tay của Lâm Trạch Dương.
Cạch!
Một âm thanh giòn tan vang lên, đồng xu bay lên từ ngón tay của Lâm Trạch Dương, phát ra âm thanh chói tai và liên tục xoay tròn trên không trung.
Sau đó, ngay lúc anh vừa định đưa tay ra chộp lấy đồng xu thì người đàn ông đó đã thực sự ngã về phía Lâm Trạch Dương. Không, người đàn ông này không ngã về phía Lâm Trạch Dương, mà là nặng nề đụng vào người Lâm Trạch Dương.
Bát Cực Băng tựa như long trời lở đất.
Mặc dù chỉ phát lực trong một phạm vi nhỏ và trình độ tu luyện của người này không cao lắm, nhưng mọi người đều biết Bát Cực Băng bá đạo đến mức nào.
Nếu muốn luyện tập Bát Cực Băng, bạn cần phải liên tục dùng vai đập vào cây cho đến khi bạn có thể đập đổ được cái cây kia. Đây không phải là việc chỉ có thể thực hiện bằng vũ lực mà cần phải chú ý đến kỹ thuật tác dụng lực, đồng thời nó cũng đòi hỏi một lực bộc phát rất cao.
Ban đầu, Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến người đàn ông trung niên bên cạnh, trước đó Văn Ca không phải đã nói đây là trận so tài của riêng Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu hay sao?
Cái này khiến anh không kịp phòng bị, Lâm Trạch Dương cảm thấy ngực mình rung lên, anh bước một chân sang một bên, mạnh mẽ chống đỡ đòn tấn công bá đạo này.
Nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
Đồng xu đã rơi từ điểm cao nhất trên không trung xuống, nếu Lâm Trạch Dương để đồng xu rơi xuống đất thì anh sẽ thua. Mặc dù Văn Ca nói đây là cuộc so tài giữa Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu, nhưng cũng không nói là người khác không được phép nhúng tay vào.
Bây giờ Lâm Trạch Dương quả thực đang phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng khó khăn, nếu anh muốn bắt được đồng xu thì người bên cạnh sẽ đụng trúng anh. Nếu phải chịu một cú va chạm nặng nề như vậy, cho dù đây chính là Lâm Trạch Dương thì cũng sẽ không hề dễ chịu chút nào.
Còn nếu Lâm Trạch Dương chọn né người đàn ông kia thì đồng xu sẽ rơi xuống đất.
Không thể không nói, những người giang hồ này đều là mấy kẻ quỷ quyệt xảo trá, chỉ không cần cẩn thận thì ngay lập tức đã có thể bị họ giẫm lên đầu, bọn họ thật sự là chuyện gì cũng dám làm.
Lâm Trạch Dương vẫn còn quá non.
Ít nhất thì Văn Ca và Thạch Đầu đều nghĩ như vậy.
Đột nhiên, Thạch Đầu lại cảm thấy nhàm chán, vừa nghe sư huynh nói mình gặp phải một đối thủ rất mạnh, Thạch Đầu đã cảm thấy rất hưng phấn, cuối cùng anh ta cũng có thể phô bày năng lực của mình.
Nhưng không ngờ người này lại ăn hại như vậy, thậm chí chính mình cũng không cần ra tay, anh cũng đã thua.
Đây chính là cao thủ thì thường phải chịu đựng sự cô độc.
Thạch Đầu nghĩ như vậy, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Vào đúng lúc này...
Lâm Trạch Dương nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay.
Người đàn ông trung niên vừa tấn công Lâm Trạch Dương đứng đó không hề cử động.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người của Không Môn dám bội ước sao?
Nếu không thì chuyện này làm thế nào mà xảy ra được?
Thạch Đầu nhíu mày, bởi vì anh ta phát hiện Lâm Trạch Dương giơ một chân lên, đầu gối đặt ở bên hông người đàn ông trung niên.
Trên mặt người đàn ông trung niên không có bất kì cảm xúc nào khác ngoài đau đớn.
Hiển nhiên, đầu gối của anh đã khiến người đàn ông trung niên đau đến mức ngay cả hét cũng không nổi.
Thạch Đầu lúc này lại cười, nhẹ nhàng nói: “Thú vị rồi đây, nếu phải so đấu với một đối thủ yếu như vậy thì sẽ chẳng còn gì vui nữa.”
Thạch Đầu mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, lần bộc phát vừa rồi khiến anh phải tiêu hao hết toàn bộ sức lực.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương khó có thể nói rõ ràng vừa rồi một cước kia của mình mạnh đến mức nào, mặc dù chỉ đánh vào bụng người đàn ông, nhưng cũng không thể xác định nội tạng của người đàn ông này có còn nguyên vẹn hay không.
Lâm Trạch Dương vừa rồi thật sự bất lực, không cách nào khống chế được sức mạnh của mình.
Thực sự rất nguy hiểm.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hiển nhiên là đang nghiêm túc.
Không phải Lâm Trạch Dương không biết lòng người nham hiểm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng ở một nơi như thế này, ở ngay tại Trung Quốc, lại có người dám làm chuyện như vậy ở nơi công cộng.
Sau đó Lâm Trạch Dương lại tiếp tục tiến về phía trước.