Hiện trường sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hà Hữu không phải là một nhân vật nhỏ bé, dễ bị bắt nạt, ông ta lúc nào cũng có một, hai vệ sĩ đi theo sau. Thấy Hà Hữu bị đánh, đám vệ sĩ phía sau lập tức chạy tới.
Hà Hữu tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Trạch Dương, hai mắt trừng to như sắp nứt ra, nói: “Đánh anh ta thật mạnh cho tôi!”
Ngay lúc này, Hà Hữu không còn quan tâm đến bất kỳ trường hợp hay hậu quả nào có thể xảy ra nữa, trong lòng ông ta chỉ muốn làm cho Lâm Trạch Dương bẽ mặt ngay bây giờ.
Tất cả mọi người người xung quanh lập tức hướng sự chú ý về nơi này. Ai nấy đều khoanh tay lại, như chuẩn bị xem một vở kịch hay sắp diễn ra. Đương nhiên, kẻ chọc giận Hà Hữu nhất định sẽ gặp rắc rối. Mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ biết Hà Hữu là ai còn Lâm Trạch Dương thì không, cho nên hiển nhiên bọn họ coi Lâm Trạch Dương như một người xa lạ.
“Có chuyện gì vậy?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó đám đông liền tản ra. Ông cụ Lâm đang định rời đi thì đi tới.
Giờ có thể nói ông cụ Lâm là một huyền thoại sống, một nhà từ thiện đã quyên góp hơn 7 tỷ nhân dân tệ, ai cũng phải giữ thể diện cho ông ấy, ngay cả thị trưởng hay trưởng tỉnh cũng phải kính cẩn khi gặp ông ấy. Điều này không liên quan gì đến việc bây giờ ông Lâm có tiền hay không mà liên quan đến uy tín của ông ấy.
Cho dù bây giờ Hà Hữu đang rất tức giận, nhưng ông ta cũng phải ép mình bình tĩnh lại, chắp tay chào Lâm tiên sinh nói: “Ông Lâm, thằng nhóc này vô duyên vô cớ đánh tôi, cho nên tôi chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học để cho anh ta biết trong cái xã hội này, không phải muốn làm gì thì làm.”
Ông cụ Lâm cau mày, nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó ngẩn người. Đột nhiên, ông cụ Lâm nói với anh: “Lâm Trạch Dương.”
Lâm Trạch Dương tươi cười nhìn ông cụ Lâm, nói: “Lão đầu, đã lâu không gặp, xem ra trong khoảng thời gian này ông sống không tệ ha.”
Trong tức khắc, tất cả mọi người trong hội trường đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Trạch Dương lại quen biết ông cụ Lâm, một người trông như một gã nông dân mới từ nông thôn lên thành phố vậy mà anh ta không chỉ quen biết với ông cụ Lâm mà còn gọi ông ấy là lão đầu với giọng điệu đầy tự nhiên như vậy.
Sở Sở đứng ngơ người ra nhìn Lâm Trạch Dương, trong lòng hoài nghi vô cùng, rốt cuộc cái tên Lâm Trạch Dương này là ai?
Hà Hữu cũng đứng sững người, khóe miệng không ngừng giật giật, ông ta suy nghĩ mãi không thông, khó trách tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra anh ta giả ngốc để ăn thịt hổ.
Nghĩ đến đây, Hà Hữu tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, giờ đã là niên đại nào rồi rõ ràng anh là đại gia siêu giàu, sao còn phải giả bộ nghèo kiết xác như vậy chứ? Giả vờ làm kẻ ngốc để ăn thịt hổ. Anh có nghĩ đến cảm xúc của những người như tôi không? Mỗi lần chỉ để làm nền cho anh, chúng tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.
“Chúng ta sang một bên nói chuyện đi.” Ông cụ Lâm nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Trạch Dương.
Sau đó, Lâm Trạch Dương lập tức dẫn Sở Sở đi theo ông cụ Lâm ra khỏi hội trường. Đương nhiên Hà Hữu không dám lên tiếng dù chỉ một câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương rời đi, ông ta tự đưa tay lên tát vào mặt mình, cú đánh này đúng là vô ích.
Ông cụ Lâm đi cùng một chàng trai trẻ, người này nhanh chóng yêu cầu người tổ chức bữa tiệc sắp xếp một căn phòng yên tĩnh trong hội trường.
Trong khi ông cụ Lâm, Lâm Trạch Dương và Sở Sở đều ngồi xuống, thì chàng trai trẻ lại đứng đằng sau ông Lâm.
Phải nói rằng chàng trai này toát lên vẻ vô cùng đáng tin qua trang phục, lời nói hay cách làm việc của hắn ta. Hắn ta mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, trên mặt luôn nở một nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy sự tự tin, hắn ta là người ưu tú tuyệt đối trong số những người ưu tú.
Chàng trai trẻ này tên là Lâm Nha, hắn ta là tổng giám đốc quý tài trợ của ông cụ Lâm, hắn ta có hàng tỷ dự án trong tay và là người tình trong mơ của mọi cô gái. Vừa trẻ vừa giàu có, lại đẹp trai, có năng lực.
Sở Sở không nhịn được mà nhìn chàng trai trẻ này đến mấy lần.
Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nhìn thẳng vào chàng trai trẻ này, không phải cố ý mà là vì Lâm Trạch Dương thực sự không quan tâm đến hắn ta.
“Lâm Trạch Dương, mấy năm nay cháu sống thế nào? Hiện tại cháu đang làm gì? Nhớ lúc đó, cháu là người thông minh và năng động nhất trong trại trẻ mồ côi của chúng ta, cho nên bây giờ chắc cháu phải làm lãnh đạo gì rồi phải không.”
Vừa nói, ông cụ Lâm vừa nhớ lại chuyện cũ, không biết ông ấy đang nghĩ đến hình ảnh gì trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
Nhưng Lâm Nha lúc này lại nhướng mày, ánh mắt hắn ta dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, hay nói cách khác, từ đầu đến giờ, ánh mắt của Lâm Nha vẫn luôn hướng về phía Lâm Trạch Dương, chẳng qua hắn ta che giấu khá tốt.
Lâm Trạch Dương cười nói: “Cuộc sống của cháu rất tốt. Là một trong nhứng đứa trẻ nổi bật nhất trong toàn bộ cô nhi viện, cháu nghĩ hiện tại cháu là người có triển vọng nhất so với những người ở đó. Hiện tại cháu đang làm chủ quản ở công ty Kiều Lan Nữ, lương một tháng mấy nghìn tệ, thỉnh thoảng sẽ bắt taxi đi làm, về đến nhà có thể nằm trên sofa ăn đồ ăn nhẹ xem Hôi Thái Lang, chà chà, cuộc sống kiểu này thực sự rất hoàn hảo.”
Lâm Trạch Dương đang nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ say mê, một ngày như vậy quả thực là quá hoàn hảo đối với anh. Không cần phải sống trong giông bão mỗi ngày, không cần phải lúc nào cũng căng thẳng, không cần phải ẩn nấp tìm nước giữa sa mạc, không phải đi qua ổ gà mỗi ngày.
Chỉ sau khi trải qua sóng to gió lớn, con người ta mới hiểu được những việc bình thường quý giá đến nhường nào.
Ông cụ Lâm khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Lâm Nha cau mày, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
“Lâm Trạch Dương, cháu làm ở công ty sản xuất đồ cho nữ phải không? Ông không nói nam nhân không làm được những việc này, nhưng cháu còn trẻ, không phải nên làm một công việc tốt hơn để có tương lai sáng rạng hơn sao? Hãy sống một cuộc sống trọn vẹn mỗi ngày và chăm chỉ làm việc khi còn trẻ để có được thành công trong tương lai.”
Ông cụ Lâm nhíu mày nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Lâm Trạch Dương thản nhiên nói: “Không không không, cháu hiện tại sống rất tốt, đây chính là cuộc sống mà cháu mong muốn.”
Ông cụ Lâm đột nhiên mở to hai mắt, giọng nói trở nên nghiêm nghị, nói: “Lâm Trạch Dương, chẳng phải khi còn trẻ ông đã nói với cháu, con người đều có ước mơ, chỉ khi có đủ năng lực, cháu mới có thể khiến khung cảnh xung quanh trở nên tốt đẹp hơn. Hãy nghe ông, ông sẽ sắp xếp cho cháu một công việc tốt hơn và có triển vọng hơn. Cháu còn trẻ, không thể cứ lãng phí tuổi trẻ như vậy mãi được.”
Trong khi nói chuyện, ông cụ Lâm nhìn Lâm Nha nói: “Lâm Nha, chuyện này ông giao cho cháu. Sau này, cháu nên liên lạc với Lâm Trạch Dương nhiều hơn. Hai đứa từ nhỏ đã là bạn tốt nên chắc chắn sẽ rất hoà hợp với nhau.”
Lâm Trạch Dương bất lực, anh ta không thể nói ra sự thật về bản thân, nhưng nếu anh không nói ra, với tính cách của ông cụ Lâm chắc chắc sẽ bắt anh đổi viêc.