Lâm Trạch Dương không ngờ được ở thành phố này lại có một nơi như vậy.
Trong một trang trại ở vùng ngoại ô có một lối đi ngầm dưới lòng đất, sau khi đi vào lối ngầm sẽ nhìn thấy một phòng tập quyền anh rất rộng.
Lúc này xung quanh phòng tập quyền anh có rất nhiều người đang ngồi, những người này đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thoáng qua có thể biết họ không phải là phú nhị đại thì cũng là quan chức lớn.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi chung một chỗ với Lưu Uy.
Phòng tập quyền anh dưới lòng đất này là sản nghiệp của Lưu Uy, nói cách khác ông ta chính là ông chủ nơi này.
"Khi nào thì bắt đầu?" Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống đã vội vã hỏi Lưu Uy.
Nếu như không phải ông ta biết tính cách của Lâm Trạch Dương, còn cho rằng anh khẩn trương muốn xem thành quả huấn luyện của mình, nhưng Lưu Uy biết anh chỉ muốn cho trận đấu nhanh chóng bắt đầu, sau đó có thể thu tiền, Lâm Trạch Dương chính là người như vậy.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Còn phải chờ một lát, người của đối phương còn chưa tới."
Một lát sau, có một đám người đi về phía bên này, đi tới trước mặt ông.
"Làm sao vậy Lưu Uy? Mấy đợt trước thua bởi tôi, cảm thấy không phục nên giờ muốn báo thù à? Có điều, với thực lực của ông mà cũng đòi báo thù sao? Thật ngại quá, tôi nói sai rồi, tôi phải nói quyền thủ của ông có thực lực này sao? Đương nhiên, chẳng qua là một trận thi đấu quyền anh mà thôi, không có gì ghê gớm, coi như là vui đùa một chút thôi."
Đi ở đằng trước chính là một người lớn tuổi, nói chuyện với Lưu Uy không có chút khách khí nào, xem ra thân phận cũng không thấp, bởi vì nếu người bình thường sẽ không có gan nói chuyện với ông ta như vậy.
Lưu Uy nở nụ cười gằn, nói: "Trương Liên, tại sao ông lại nói như vậy, trận đấu quyền anh còn chưa bắt đầu, vì vậy chưa có kết quả rõ ràng mà, ông mang người của mình đi chuẩn bị đi."
Người tên là Trương Liên liền cười lạnh, sau đó dẫn một đám người đi ra.
Sau khi Trương Liên rời đi, khí thế vừa rồi của Lưu Uy đột nhiên biến mất, thậm chí lông mày cũng nhíu chặt. Suy nghĩ một chút, ông nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Cái tên vừa rồi là Trương Liên, ông ta ở gần thành phố này, thế lực của ông ta không nhỏ."
"Nhưng mà, thế lực ấy ở trước mặt Lưu Uy tôi chẳng là cái gì cả. Nhưng mà ở dưới tay ông ta lại có một đám quyền thủ khá mạnh. Trước đấy người của tôi đã từng đấu mấy trận với ông ta, nhưng đều bị thua. Vì vậy…"
Ông ta không tiếp tục nói hết nhưng Lâm Trạch Dương lại hiểu được.
Hóa ra hôm nay là một ngày rất quan trọng với Lưu Uy, ông ta muốn rửa sạch nhục nhã trước kia, hoàn toàn khẳng định địa vị của mình với các thành phố lân cận.
Hôm nay người tới xem tranh tài cũng đều là người có máu mặt đến từ mấy thành phố gần đây, mặc dù bọn họ không có đi lên nói chuyện với Lưu Uy, cũng không có phát ra âm thanh của mình, nhưng đều mang kính và lỗ tai tới, sẽ ghi chép lại tất cả việc hôm nay, sau đó truyền tin ra ngoài.
Vì vậy, nếu như hôm nay Lưu Uy thua, thì rất nhanh mấy thành phố lân cận sẽ vang lên một giọng nói: Lưu Uy không có thực lực.
Lâm Trạch Dương nhẹ gật đầu, sau đó thờ ơ nói: "Vậy thi đánh chết bọn họ là được, vừa rồi tôi đã thấy quyền thủ của bọn rồi, quả thực không quá yếu. Nhưng mà yên tâm đi, mười tên nhãi kia là do tôi huấn luyện ra, tôi biết thực lực của bọn họ, nhiều nhất mười hiệp, mười tên nhãi đó bất kỳ ai cũng có thể đánh bại đối thủ."
Đôi mắt của Lưu Uy không tự chủ được mà sáng lên, vừa định nói gì đó, lại bị một giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời.
"Khẩu khí của tiểu tử này thật lớn, cậu là ai?" Trương Liên vừa đi đã quay lại, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhìn Lâm Trạch Dương, ánh mắt sắc bén như muốn đâm vào ngực anh.
Từ trước đến nay Lâm Trạch Dương vốn là một người nghiêm túc, cho nên khi có người hỏi anh bất kỳ vấn đề gì hoặc là anh sẽ không trả lời, hoặc là anh sẽ luôn trả lời một cách chân thành.
"Tôi tên là Lâm Trạch Dương. Có điều tôi không phải ông nội của ông, vì vậy ông không cần gọi tôi là ông nội."
"Cậu..." Trương Liên tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu, người tên Lâm Trạch Dương này đáp lại như vậy không phải quá kiêu ngạo phách lối hay sao?
Nhiều khi Lâm Trạch Dương nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao mà có rất nhiều người khi nhìn thấy mình cảm xúc đều không ổn định, rõ ràng là anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Lâm Trạch Dương họ Lâm, mà Trương Liên họ Trương, hai người bọn họ đâu có cùng họ, vì vậy đương nhiên anh không phải ông nội ông ta rồi, cái này có gì sai sao?
"Lưu Uy, đây là ai? Ông quản giáo thủ hạ của mình như vậy sao?" Trương Liên cắn răng nhìn về phía Lưu Uy.
Lưu Uy nhún vai, nói: "Trương Liên, có khả năng là ông hiểu nhầm rồi, tôi không có đủ bản lĩnh để biến Lâm Trạch Dương thành người của mình. Cậu ấy là bằng hữu, là bạn bè thân thiết của tôi."
Trương Liên dĩ nhiên không phải đồ ngu, nghe được Lưu Uy giới thiệu Lâm Trạch Dương một cách long trọng như vậy, trong nháy mắt đoán ra có khả năng anh là một người không nên động vào, bằng không sao dám nói chuyện với mình như vậy.
Thế nhưng cơn tức này, làm sao Trương Liên có thể nuốt xuống được."
"Lâm Trạch Dương, cậu có dám đánh cược với tôi không? Liền đánh cược bằng kết quả của trận thi đấu quyền anh này, không phải vừa rồi cậu đã nói người của tôi không chịu nổi mười quyền liền thua sao?" Trương Liên suy tính, đột nhiên linh quang khẽ động nghĩ đến một biện pháp tốt.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể. Có điều, con người tôi cũng không thích tiểu đả tiểu nháo, chúng ta liền cược một ngàn khối được chứ, ông dám không?"
Trương Liên không khỏi sững sờ, một ngàn đồng sao? Lâm Trạch Dương là đang nhục nhã ông ta sao? Một ngàn đồng còn không đủ chi phí để hắn vừa đi vừa về.
Hơn nữa, mỗi lần Trương Liên và Lưu Ưu thi đấu quyền anh, hai người đều sẽ đánh cược, tiền cược thấp nhất cũng là hơn trăm vạn.
Đột nhiên, Trương Liên ý thức được điều gì đó, một ngàn chắc là mười triệu đi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trương Liên lộ ra sự may mắn, may mà vừa rồi không nói gì, bằng không chắc chắn sẽ bị Lâm Trạch Dương cười cho như một tên nhà quê. Lại còn coi một ngàn đồng là một ngàn đồng, không biết một ngàn đồng là mười triệu.
Có điều một trận thi đấu quyền anh cược mười triệu, có phải là hơi nhiều rồi không?
"Được, có điều làm sao phân biệt được hai chúng ta ai thắng ai kia." Trương Liên cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: "Ông nói nhảm nhiều thật đấy, lá gan thật sự là nhỏ, không phải tiền đặt cược chỉ là một ngàn đồng thôi sao, lại còn dài dòng như vậy. Được rồi, xem như tôi nhường ông đi, vẫn là mười hiệp, nếu như sau mười hiệp người bên tôi không thể đánh bại người bên ông, liền coi như tôi thua, còn ngược lại thì coi như tôi thắng, vậy đi."
"Được." Nếu là lúc đầu Trương Liên chắc chắn sẽ không tiếp nhận đề nghị như vậy, dù sao như vậy đối với ông ta cũng là một loại nhục nhã, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Lưu Uy ở một bên nghe, khóe miệng co rút lại, ông đương nhiên biết cái Lâm Trạch Dương nói một ngàn khối chính là một ngàn khối, mà đương nhiên cũng biết cái là Trương Liên gọi là một ngàn khối chính là mười triệu, vì vậy rất muốn nói rõ với Lâm Trạch Dương.
Nhưng đứng vào lúc này, trên khán đài truyền đến tiếng cổ vũ, ngắt lời của Lưu Uy.
Một bên võ đài, thành viên của hai bên đang tiến vào sân.