Người ta thường nói rằng thành công của một người không phải là ngẫu nhiên.
Câu này rất chính xác, bất kỳ người thành công nào nếu không phải có ý chí kiên cường thì cũng là có kiến thức uyên thâm, hoặc là có cả hai.
Ở một mức độ nào đó, đương nhiên Hà Hữu là một người thành công. Là người thành đạt, Hà Hữu luôn có một tầm nhìn cao và rất tự tin.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Sở, Hà Hữu đã có cảm tình với cô và chắc chắn rằng cô sẽ trở thành một trong số nhiều người phụ nữ ngoài kia của ông ta.
Nhưng Hà Hữu không lập tức tấn công dồn dập, người thành công luôn có lối đi riêng. Vì vậy, Hà Hữu đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngày hôm nay.
Và bây giờ là lúc để bày tỏ tình cảm.
Hà Hữu mỉm cười nhìn Sở Sở và nói: “Cô biết đấy, người như tôi lúc nào cũng phải tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng lần nào tham gia tôi cũng phải đi một mình, điều này làm tôi cảm thấy không thoải mái và còn bị chế giễu nữa. Vì vậy, tôi muốn tìm một người có thể sánh bước cùng tôi trong mọi khoảnh khắc. Và tôi hy vọng người đó chính là cô.”
Những lời Hà Hữu nói rất hay, nhưng ý nghĩa thực sự đằng sau những lời ấy chỉ có một: Sở Sở, bán cô cho tôi, chỉ cần cô chịu đồng ý bán mình cho tôi, tiền bạc hay trường mẫu giáo đều không thành vấn đề.
Sở Sở không khỏi sửng sốt một chút, sau đó dè dặt nói: “ Ông chủ Hà, tôi chỉ muốn có một trường mẫu giáo mà thôi. Tôi không phù hợp để xuất hiện quá nhiều trong các dịp khác.”
Hà Hữu xua tay, ngắt lời Sở Sở, nói: “Sở Sở, cô phải hiểu một điều, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể thỏa mãn tất cả những gì cô muốn, từ túi xách hàng hiệu nổi tiếng đến các loại phụ kiện, thậm chí là một chiếc xe hơi sang trọng, tôi có thể cho cô tất.”
“Đồ thối tha không biết xấu hổ, có lẽ Sở Sở diễn đạt không đủ rõ ràng, để tôi dịch lại cho ông hiểu. Đồ lão già chết tiệt, ông đi ăn phân đi, ăn phân là việc phù hợp nhất với ông đấy.”
Lâm Trạch Dương đột nhiên đẩy Sở Sở về phía sau lưng mình, sau đó cười lạnh lùng nhìn Hà Hữu nói. Quả nhiên, loại người bản chất xấu xa này vẫn không thay đổi. Vì vậy, Lâm Trạch Dương cảm thấy lời mình nói quả thực rất hay, chỉ thẳng vào bản chất của vấn đề.
“Anh...” Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Trạch Dương sẽ thô tục như vậy, chẳng phải nơi này không cho chửi thề sao?
“Anh cái gì mà anh, còn dùng ngón tay bốc phân của ông chỉ vào tôi à? Thật sự rất ghê tởm, dù có ném nó vào thùng rác thì cũng sẽ bị nhân viên vệ sinh ghét bỏ thôi. Tôi cảm thấy rất không thoải mái khi đang thở chung cùng một bầu không khí với ông đấy, người như ông đáng lẽ nên được chôn ở phần sâu nhất của đất, sau đó đổ axit sulfuric để bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới luôn đi.”
Lâm Trạch Dương chửi bới không thương tiếc.
Hà Hữu trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.
“Sao ông há miệng to thế? Tôi không có phân cho ông ăn đâu.” Lâm Trạch Dương tiếp tục chửi.
Hà Hữu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt, may là ông ta không bị bệnh tim, nếu không lúc này nhất định sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết mất. Làm sao một kẻ độc mồm độc miệng như vậy lại có thể tồn tại trên thế giới này chứ?
Hà Hữu nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay lại, nhìn Sở Sở nói: “Sở Sở, đây là ý của cô sao? Cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không có tôi hỗ trợ cô sẽ không thể nào có nhiều tiền được. Hơn nữa, một khi tôi nói điều này ra thì cô đừng có nghĩ đến việc mở trường mẫu giáo nữa, không ai giúp được cô đâu.”
Quả thực ông ta có khả năng này, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng là ông chủ của một công ty niêm yết, có nhiều mối quan hệ trong tay.
Sở Sở liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó không cần nghĩ mà nói: “Anh ăn nói thật khó nghe.”
Trên mặt Hà Hữu hiện lên một nụ cười, ông ta nhìn Lâm Phi với vẻ đắc ý.
Sở Sở nói tiếp: “Nhưng anh ấy nói không sai, ông là loại rác thải không thể tái chế, tôi không còn gì để nói với ông nữa.”
Đang nói, Sở Sở kéo Lâm Trạch Dương sang một bên.
Hà Hữu nóng giận đến tím mặt, phổi như sắp nổ tung, nắm đấm càng siết chặt hơn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác luôn vậy.
“Con khốn này, sao cô không giả bộ ngoan hiền trước mặt tôi, tôi sẽ sớm biến cô thành một kẻ thật thảm hại, nằm trước mặt tôi cầu xin tha thứ. Còn tên rác rưởi kia, Lâm Trạch Dương phải không? Tôi sẽ cho anh biết hậu quả khi xúc phạm tôi là gì.”
Trong lúc nói chuyện, Hà Hữu đã đi về phía quản lý Từ và thì thầm điều gì đó với ông ấy, ông ta vừa nói vừa nghiến răng.
Ở bên kia.
“Lâm Trạch Dương, thực xin lỗi.” Sở Sở suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương đắn đo một hồi rồi nói: “Không có gì đáng để phải xin lỗi cả, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô. Đồ ăn ở đây rất ngon. Nhân tiện, vừa rồi tôi muốn hỏi cô, cô có túi đựng đồ ăn không? Tôi muốn gói đồ ăn đem về.”
Sở Sở không khỏi ngạc nhiên, đã đến lúc này rồi, làm sao mà Lâm Trạch Dương vẫn còn suy nghĩ lạc quan như vậy chứ, nhưng lập tức, Sở Sở không khỏi có chút cảm động nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đang cố tình thay đổi chủ đề, để cô không quan tâm đến những gì vừa xảy ra, anh ấy thực sự tốt bụng.
“Cô sao vậy? Tôi hỏi cô có túi đựng đồ ăn không, nếu không có thì tôi vào bếp tìm một ít. Cô ở đây đợi tôi chút.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa bỏ đi
Sở Sở đứng sững ở đó, hóa ra Lâm Trạch Dương thực sự chỉ muốn xin túi đựng đồ ăn.
Sở Sở dở khóc dở cười, cô tưởng Lâm Trạch Dương đang quan tâm đến mình, có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không? Đó là Lâm Trạch Dương đấy.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương lại quay lại với vẻ mặt khó chịu và nói: “ Nơi này thực sự quá nghèo rồi, họ thậm chí không đủ tiền mua túi đựng đồ ăn nữa.”
Sở Sở bước ra, có ai ở đây muốn gói thức ăn đem về không? Ngoại trừ anh, Lâm Trạch Dương.
Lúc này, âm nhạc trong bữa tiệc bỗng trở nên dồn dập và người dẫn chương trình trên sân khấu cũng có vẻ khẩn trương hơn.
“Tất cả mọi người xin chú ý, xin chú ý, bây giờ tôi muốn thông báo đến phần quan trọng nhất của bữa tiệc tối nay.”
Người dẫn chương trình hít một hơi thật sâu khi nói những lời đó, có vẻ như anh ấy đang rất lo lắng.
Lúc này, sự chú ý của mọi người tập trung hết vào người dẫn chương trình.
“Mọi người nên biết rằng trong những năm gần đây, đã xuất hiện một nhà từ thiện vĩ đại ở Trung Hoa, người này thường xuyên quyên góp cho các trại trẻ mồ côi. Và cho đến nay, người đó đã quyên góp được cho tổng cộng một nghìn tám trăm linh sáu trại trẻ mồ côi.”
Mọi người nghe xong không khỏi tròn mắt, hơn một trăm trại trẻ mồ côi lận sao?
“Vậy tổng số tiền quý ông này quyên góp là…”
Nói đến đây, người dẫn chương trình khựng lại một chút, đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ dẫn chương trình, không khỏi nuốt khan.
Lúc này tất cả khán giả đều rất tập trung, ánh mắt dường như dán hết vào người dẫn chương trình.