Không ai nghĩ chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, nhưng cũng chẳng ai chấp nhận nó cả.
Trần Xung trở mặt.
Đây là phỉ thúy Tỗ Mẫu Đế Vương lục đấy, dù Trần Xung hay bất kì ai đi chăng nữa nhất định cũng muốn có viên đá này, hay nói đúng hơn, vì hắn ta là Trần Xung nên hắn ta càng quyết tâm sở hữu viên đá này hơn.
Lý tổng cau mày. Ông ta biết Trần Xung có danh thế hùng mạnh cỡ nào, ngay cả Lưu Uy chưa chắc có thể khiến hắn ta phải dè chừng.
Một khi Lâm Trạch Dương không chịu nhượng bộ, hậu quả có thể khôn lường đến mức nào cơ chứ?
Lý tổng quay lại nhìn Lâm Trạch Dương, ông ta thực sự rất muốn anh phải cúi đầu, nếu không ngay cả ông cũng sẽ gặp họa. Hai vị thần tiên này mà đánh nhau, những nhân vật nhỏ bé như ông ta chỉ cần dính líu một chút tới guồng sóng này thôi, có khi sẽ bị xóa số ngay lập tức.
Lúc này đây trong lòng Lâm Nha lại cực kỳ vui sướng, miệng không nhịn được khẽ cười. Hôm nay, cái tên Lâm Trạch Dương này phải nói là rất may mắn, liên tục mở ra được những viên ngọc bích có giá trị như vậy. Lâm Nha ghen tị đỏ cả mắt.
Cuối cùng cũng có người đứng ra trị cái tên Lâm Trạch Dương đáng ghét này rồi. Lúc này Lâm Nha thật sự rất muốn chạy tới ôm Trần Xung một cái, thậm chí có thể hôn hắn ta.
Lâm Nha nhìn Lâm Trạch Dương.
Còn Lâm Trạch Dương thì nhìn Trần Xung, hỏi: "Cậu muốn cướp mấy viên đá này từ tay tôi hả? Cậu là cướp à?"
Trần Xung nhíu mày, đáp lời: "Nếu anh đã nghĩ như thế rồi, Trần Xung tôi đây trước giờ vẫn luôn là người thẳng thắn, trước giờ không thích nói vòng vo, nếu hôm nay anh mà không giao nó ra, tôi e nay anh không thể rời khỏi đây được nửa bước đâu."
Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh gật đầu rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Lý tổng nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta còn tưởng anh sẽ phản kháng lại, khiến ông ta căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Đột nhiên Trần Xung hét lên, giọng hắn ta lạnh như băng.
Lâm Trạch Dương đang đi về phía trước thì dừng lại. Anh quay lại nhìn Trần Xung, ánh mắt trở nên âm trầm hơn: "Ban nãy tôi chưa nói rõ với cậu, tôi là người ưa mềm, không ưa cứng. Nếu cậu cảm thấy có thể ngăn tôi lại thì cứ tự nhiên. Lúc ấy tôi cũng không chắc cậu có thể về nhà được hay không đâu."
Vừa nói xong, Lâm Trạch Dương liền quay người, tiếp tục đi về phía trước.
Dáng người anh cao lớn ngay thẳng, bước đi vững vàng, lời nói cũng cực kỳ đơn giản, khiến mọi người ở đây ai nấy đều kinh ngạc, xen lẫn chút khó hiểu, người anh như toả ra một hơi thở đặc biệt, tách anh ra khỏi những người khác.
"Hừ, trước mặt tôi chưa từng có kẻ nào cứng rắn được lâu đâu. Để tôi cho anh thấy năng lực thực sự của Trần Xung tôi mạnh đến mức nào. Đã lâu lắm rồi tôi không xuất hiện nhỉ. Có lẽ mấy người cũng quên mất tôi là người như thế nào rồi."
Giọng của Trần Xung vừa hạ xuống, đột nhiên có tiếng bước chân ở tứ phía vang lên. Sau đó một đám người mặc đồ đen lao nhanh tới như thủy triều đến chỗ của Lâm Trạch Dương.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ sự việc lại tới mức này, nhưng lúc ấy cũng chẳng ai nghĩ đến việc gọi cảnh sát, bởi họ cũng biết có gọi cảnh sát thì cũng chẳng có chút tác dụng nào đối với Trần Xung.
Vì vậy, tất cả mọi người đều lặng lẽ đứng xung quanh, nhìn mọi việc diễn ra.
Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương đã bị bao vây bởi đám người này. Những kẻ này toàn thân toát ra sát khí, ánh mắt sắc như dao.
Rõ ràng, hai mươi người này đều là những kẻ tàn bạo từng giết người, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.
Chỉ trong giây lát, vì sự xuất hiện của hơn hai mươi người người này mà bầu không khí cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Lý tổng lùi lại, giờ ông ta thực sự không có gan đứng cạnh Lâm Trạch Dương nữa.
Còn Lâm Nha thì không kiêng nể gì bước sang một bên, sau đó khoanh tay nhìn Lâm Trạch Dương, chuẩn bị xem trò hay sắp diễn ra.
"Tôi nói lại lần cuối, bỏ chúng xuống." Trần Xung lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, đáp: "Xem ra hôm nay tôi không ra tay không được rồi."
Càng nói, ánh mắt anh càng sắc bén hơn.
"Vậy anh đi chết đi." Trần Xung vung tay lên, hai mươi người kia đang chuẩn bị lao về phía anh.
"Đợi đã!" Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, sau đó có một người vội vàng chạy tới.
Mọi sự chú ý đổ dồn về người này.
Hai mắt Lý tổng sáng rực lên, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
"Lưu Uy, ông tới đây làm cái gì vậy?" Trần Xung khẽ cau mày nhìn ông ta.
Lưu Uy đi tới đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, ông ta liếc mắt thấy anh đang đứng phía sau, rồi quay lại nhìn Trần Xung: "Không biết lần này cậu có thể nể mặt tôi không? Cậu Lâm Trạch Dương này là bạn của tôi."
Trần Xung ngạc nhiên. Đương nhiên hắn ta biết Lưu Uy là ai, hắn ta cũng biết ông ta là loại người kiêu ngạo tới mức nào. Một tay ông ta tạo dựng cả cái thế giới ngầm này, quả thật rất đáng nể.
Người như vậy có thể tự xưng là kiêu hùng, đương nhiên, bạn của kiêu hùng cũng là kiêu hùng. Không phải Lưu Uy không có bạn bè, mà kẻ không có danh tiếng gì như Lâm Trạch Dương, sao có thể trở thành bạn của Lưu Uy được? Lâm Trạch Dương sao có đủ tư cách này cơ chứ?
Quan trọng hơn là, Trần Xung hiểu cái từ bạn thốt ra từ miệng của Lưu Uy có nghĩa là gì. Loại bạn bè mà Lưu Uy đã nhận, không phải là cái kiểu quan hệ xã giao vớ vẩn ở ngoài kia. Mà đây là kiểu bạn mà Lưu Uy có thể vì người kia mà hy sinh tất cả, kể cả mạng.
Cho nên, Trần Xung khẽ cau mày.
Do dự một lát, cuối cùng hắn ta lại nhìn Lưu Uy nói: "Không phải tôi không muốn cho ông thể diện, nhưng hôm nay tôi phải lấy được viên đá trong tay Lâm Trạch Dương. Không ai có thể cản được tôi đâu."
Lưu Uy cũng nhíu mày lại, hỏi: "Cậu thật sự muốn nó tới vậy sao?"
Vẻ mặt Trần Xung cũng trở nên lạnh lùng, quyết đoán hơn, cả người toát ra sát khí: "Phải."
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên bước tới, nói: "Ông nhiều lời với hắn ta như vậy làm gì? Nếu hắn ta đã muốn đánh nhau với tôi như vậy, thì cứ để hắn ta xông vào mà đánh thôi. Làm như tôi đây sợ hắn ta quá cơ."
Trần Xung hừ lạnh một tiếng, sau đó im lặng vung tay lên.
Hai mươi người tiến đến gần Lâm Trạch Dương, nhưng bọn họ thận trọng hơn lúc trước, bởi vì lúc này Lưu Uy đang đứng bên cạnh anh, cũng bởi vì xung quanh ông còn có một số người đáng để bọn họ phải dè chừng.