Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Chỉ cần vẫy tay.

Thái nhỏ, cho ít hành lá đã xắt nhỏ và hạt tiêu vào xào lên, ăn từng miếng thật lớn với cơm, chắc chắn sẽ rất thơm, có thể ăn được hẳn ba bát.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Cố Tâm lúc này. Đương nhiên, nguyên liệu chính của món ăn không phải thịt lợn, gia súc hay cừu, mà là một kẻ vô cùng đáng ghét tên Lâm Trạch Dương.

“Cậu đã nắm được nhược điểm gì của ba tôi, rốt cuộc cậu đã làm gì với ba tôi, cái tên vô sỉ này!” Cố Tâm chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không một người như Cố Vi làm sao có thể chấp nhận thất bại khi chưa hành động chứ.

Lâm Trạch Dương vừa định nói chuyện, Cố Vi liền cướp lời : “Vừa rồi cậu đã suy nghĩ gì, lòng bàn tay của cậu không cử động, cho nên tôi cũng không đoán được bước tiếp theo cậu định sẽ làm gì. Đó là bởi vì không có gì thay đổi, vì vậy tất cả những gì có khả năng bị thay đổi đều được giấu đi.”

Cố Vi đã vượt qua được giai đoạn thất vọng ban đầu, bắt đầu với niềm đam mê theo đuổi võ thuật.

Lâm Trạch Dương gãi đầu, nói: “Ông đang nói cái gì vậy, tôi chỉ tùy tiện đặt tay lên thôi, đang chờ ông tấn công đấy.”

Cố Vi bất ngờ đến mức há to miệng, mặt ông ta đỏ bừng, thật ra vừa rồi ông ta đang suy nghĩ xem Lâm Trạch Dương đang định ra tay như thế nào, hành động đưa tay kia có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng thực ra đó chỉ là một hành động ngẫu hứng thôi, là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cố Vi hít một hơi thật sâu, nhưng ông ta vẫn không tin nổi chuyện này, thực sự ông ta không thể nhìn ra điểm yếu của Lâm Trạch Dương, vậy nên đành nói: “Vậy nếu tôi dùng lòng bàn tay đẩy về phía trước như thế này, cậu sẽ phản ứng như thế nào?”

Vừa nói, Cố Vi vừa chắp tay, làm động tác hai con rồng ra biển.

Lâm Trạch Dương thản nhiên hất tay, giống như tiện tay ném cà vạt khi về đến nhà vậy.

Cố Vi khẽ cau mày, hỏi lại: “Nếu tôi làm như thế này thì sao?”

Cố Vi dùng một bàn tay đẩy về phía trước, lòng bàn tay rút ra khỏi cổ tay một tấc rồi xoay một vòng, chuyển động của lòng bàn tay trở thành một nắm, thay đổi nhanh chóng, tốc độ thay đổi đột ngột, mọi thứ diễn ra đều trôi chảy như nước chảy mây trôi vậy, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, thực sự xứng đáng là một bậc thầy trong ngành võ thuật.

Lâm Trạch Dương tùy ý vung tay lên lần nữa, không có gì thay đổi so với trước.

Sau đó, Cố Vi đã thực hiện thêm một số đòn thay đổi khác, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn phản ứng bình thản như cũ.

Lần này Cố Vi nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng, nói: “Dường như cậu không hề phát hiện ra sự thay đổi của tôi.”

Lâm Trạch Dương thật thà gật đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi, tại sao tôi phải nhận ra có sự thay đổi trong chuyển động của ông chứ?”

Cuối cùng Cố Tâm không thể chịu đựng được nữa, vừa rồi cô hoàn toàn bị thu hút bởi kỹ thuật của ba mình, cảm thấy rằng ba mình thực sự rất mạnh mẽ, vì vậy cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ khinh bỉ, rồi nói: “Ba, con đã nói rồi, tên này chỉ biết khoác lác, cơ bản tên này chẳng hiểu võ thuật là cái gì, chỉ là một tên khốn không biết xấu hổ mà thôi.”

Cố Vi không để ý đến Cố Tâm, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương: “Vậy thì sao cậu lại có thể đánh bại được tôi?”

“Ồ, đây chính là điều mà ông muốn hỏi sao.” Dường như đến bây giờ Lâm Trạch Dương mới hiểu ý trong câu hỏi của Cố Vi, sau đó lại vung tay giống như lúc nãy.

Nhưng lần này, dấu tay của Lâm Trạch Dương đã in trên vách tường.

Sau đó chẳng hề có chuyện gì xảy ra, vách tường cũng không phát ra tiếng nổ ầm ầm, không có bụi rơi, thậm chí ngay cả một tiếng động nhỏ cũng chẳng thấy.

Cả người Cố Vi sững sờ ở đó nhìn chằm chằm vào bức tường giống như thấy quỷ vậy. Cố lão cũng đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt của ông ta lại giống như một tên ngốc.

Toàn bộ đại sảnh đều rơi vào không khí tĩnh lặng, Cố Vi và lão Cố đang vô cùng khiếp sợ. Đám người Cố Tâm và Trần Nhĩ cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bọn họ lại cực kỳ kinh ngạc, Lâm Trạch Dương có hành động vô liêm sỉ như vậy, chỉ với một hành động đơn giản đó thôi, vừa rồi tại sao Lâm Trạch Dương có gan để bày ra cái vẻ như vậy chứ, giống như cái đập của anh ta có thể khiến cho những ngọn núi và mặt đất rung chuyển vậy.

Một lúc lâu sau, lão Cố nhịn không được hít một hơi thật sâu, nói: “Người trẻ tuổi, cậu lợi hại như vậy, sao lại đi khi dễ những người bình thường như chúng tôi làm gì?”

Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương phút chốc liền trở nên lạnh lùng, không để ý tới người được gọi là lão Cố kia, nhìn chằm chằm vào Trần Nhĩ nói: “Manh Manh đang ở đâu?”

Trần Nhĩ hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, nghĩ đã có lão Cố ở bên cạnh rồi, nên chẳng cần phải sợ Lâm Trạch Dương làm gì, khinh thường nói: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi! Nếu muốn cứu Manh Manh thì quỳ xuống cho tôi.”

Lâm Trạch Dương vẫn nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nhưng giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo hơn, anh gằn giọng, hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, Manh Manh ở đâu?”

Trần Nhĩ thấy Lâm Trạch Dương coi thường thái độ của mình thì tỏ ra vô cùng tức giận, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không muốn nói cho anh biết đấy, anh muốn đánh tôi thì đến đánh tôi đi, đánh tôi đi!”

Chát! Một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ.

Trần Nhĩ che một bên má, vẻ mặt không dám tin nhìn anh.

Chát chát chát! Tiếng tát tai không ngừng vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ một cái. Ngay sau đó, cả khuôn mặt của cậu ta đều sưng lên, cậu ta phải lùi lại phía sau, trong mắt của Trần Nhĩ đầy vẻ sợ hãi, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng Lâm Trạch Dương không cho cậu ta có cơ hội nào, liên tục tát vào mặt Trần Nhĩ.

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Trần Nhĩ một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, anh ấy nhấc chân lên định đi về phía Trần Nhĩ.

“Đừng đánh chết cậu ta! Dù sao đó cũng là một mạng người đấy! Không nên để lại hậu quả, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau.” Lão Cố vội vàng lên tiếng can ngăn.

Lâm Trạch Dương chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua lão Cố, nói: “Những kẻ muốn làm hại con gái của tôi đều phải chết.”

Trong nháy mắt, trong đại sảnh dường như đột nhiên có một cỗ khí lạnh quét qua, trong nháy mắt luồng khí lạnh lập tức tràn ngập khắp phòng, khiến lòng người không kiểm soát được mà run lên.

Lão Cố cảm thấy hô hấp của mình rất khó khăn, muốn lao tới ngăn Lâm Trạch Dương lại, thế nhưng lại phát hiện ra chân mình như bị đông cứng, không thể động đậy nổi.

“A…” Đột nhiên, tiếng hét của Trần Nhĩ vang lên phá vỡ sự im lặng.

Cuối cùng cú đá của Lâm Trạch Dương vẫn không giẫm lên đầu của Trần Nhĩ mà đánh vào bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông. Nhìn vẻ mặt méo mó đau đớn của Trần Nhĩ, anh khẳng định vết thương kia nhất định là rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, lúc này Lão Cố dường như đã thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như muốn gục ngã.

Dựa theo tính cách của Cố Tâm nhất định lúc này, cô hẳn phải nhảy ra rồi nói cái gì đó về chính nghĩa, nhưng bây giờ cô lại phát hiện lưng mình ướt sũng, ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng còn.

“Ba.” Đột nhiên, một âm thanh non nớt từ đâu vang lên khiến cả đại sảnh đầy người không khỏi trở nên sửng sốt, sau đó mọi người nhìn thấy Manh Manh chạy ra từ một căn phòng.

“Manh Manh!” Lâm Trạch Dương lập tức nở nụ cười giống như một kẻ ngốc, cười đến nỗi hai mắt híp lại, anh chạy về phía Manh Manh, ôm lấy Manh Manh.

Đúng lúc này, tự nhiên Cố Tâm cảm giác được khí lạnh kì lạ vừa rồi đã biến mất, giống như mùa đông đã qua, mặt trời mùa xuân lại ló dạng.

Cố Tâm nhìn Lâm Trạch Dương đang cười như một kẻ khờ, cô hơi sững sờ, người này rốt cuộc là ai vậy? Lúc thì lạnh lùng như băng vạn năm, làm cho người ta có cảm giác khiếp sợ, sau đó thì coi việc giết người chẳng qua cũng giống như việc hít thở bình thường, bây giờ lại nở một nụ cười ấm áp tựa như mặt trời mùa hè thế kia...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK