Ở bàn đối diện đã có mấy người đàn ông để ý tới cô ta, bọn họ lần lượt đến gần tiếp cận nhưng đều bị cô ta từ chối, cho đến khi có một người đàn ông có đôi mắt rất giống với Mạc Bắc thì lúc này cô ta mới đặt ly rượu xuống bàn, quan sát anh ta từ đâu đến chân.
“Anh tên là gì?”
“Hoắc Từ Khuynh.” Anh ta trả lời, đôi mắt dừng trên ngực của cô ta. . ngôn tình tổng tài
Lâm Phỉ Thuý nhướn mi, nói:
“Ngồi xuống cùng uống một ly đi.”
Người đàn ông đó ngay tức khắc ngồi xuống bên cạnh cô ta, Lâm Phỉ Thuý ngửa cổ uống cạn ly rượu, anh ta ngồi bên cạnh hỏi gì đó nhưng cô ta chỉ trả lời qua loa, cứ thế hết ly này tới ly khác, tâm trí cô ta không còn tỉnh táo được anh ta đỡ lấy rồi đi lên phòng riêng.
Lâm Phỉ Thuý đi theo anh ta, đi được một đoạn thì vô tình va phải một người phụ nữ, cô ta nhẹ giọng nói xin lỗi, ánh mắt chạm phải gương mặt giống Lâm Sơ Nguyệt như đúc, Lâm Phỉ Thuý sững sờ tỉnh táo hẳn.
Cô ta nhìn theo cô gái đó, chỉ thấy cô gái đó thân mật với một lão già đáng tuổi bố mình, Lâm Phỉ Thuý dụi mắt một cái, sau khi xác định đúng là Lâm Sơ Nguyệt đang cặp với đàn ông thì cô ta mới lấy điện thoại ra quay phim lại.
“Con hồ ly tinh này! Để xem lần này mày còn chối được không? Ăn mặc như gái làng chơi vào đây mồi chài đàn ông, vậy mà vẫn mặt dày làm thiếu phu nhân ở Tiêu gia được!”
Lâm Phỉ Thuý zoom lên thật lớn, còn chụp thêm mấy bức ảnh, lão gài kia đã thò tay vào trong váy của cô gái đó sờ mó. Lâm Phỉ Thuý nhìn mà phát nôn, cô ta nhếch môi cười lạnh:
“Lâm Sơ Nguyệt không ngờ chị lại thối nát đến mức này! Để tôi xem lần này chị còn mặt mũi nào mà thách thức tôi nữa không!”
Cô ta quay xong thì rượu cũng tỉnh đi phân nửa, Hoắc Từ Khuynh bỗng nhiên ôm eo cô ta sờ mó, hơi thở đượm mùi rượu kề sát bên tai cô ta thì thầm:
“Chúng ta đi lên phòng nhé..”
“Bỏ đi! Tôi có việc bận rồi!”
Cô ta đẩy Hoắc Tư Khuynh ra một cách không thương tiếc. Sau đó nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Ra khỏi đó, Lâm Phỉ Thuý bắt một chiếc taxi trở về nhà, điện thoại trong tay cô ta bỗng chốc reo vang, cô ta cúi đầu xuống nhìn dãy số mà người gọi đến hiện lên, đó là Lý Đan Hà.
Lâm Phỉ Thuý không muốn nghe thế là bèn tắt đi, nhưng bà ta liên tục gọi lại, Lý Đan Hà gọi cho cô ta không được bèn gửi tin nhắn tới.
“Con đang ở đâu? Mau về nhà ngay! Ba của con đang rất giận dữ!”
Giận dữ?
Bây giờ mới có mười giờ tối, chưa tới giờ giới nghiêm mà Lâm Chấn Xuyên đặt ra cơ mà? Ông ta giận dữ cái gì?
Cô ta phát ngấy khi phải chịu cảnh quản thúc của Lâm Chấn Xuyên rồi, nhưng cô ta vẫn chưa đủ can đảm để làm trái lời ông ta. Lâm Phỉ Thuý lầm bầm chửi thề rồi giục bác tài đi nhanh hơn.
“Bác tài, đi nhanh lên giúp tôi.”
Ông ta nhấn ga đi nhanh hơn, khoảng chừng mười lăm phút sau đã về đến Lâm gia, Lâm Phỉ Thuý trả tiền rồi xuống xe, cô ta vừa bước vào trong nhà thì đã phải hứng chịu một cú tát nảy lửa của Lâm Chấn Xuyên.
“Con mất dạy này!”
Lý Đan Hà cũng kinh ngạc vô cùng, bà ta lao tới giữ ông ta lại:
“Lão gia, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay động chân thế!”
Lâm Chấn Xuyên tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, lông mày dựng ngược cả lên. Ông ta chỉ thẳng vào mặt Lâm Phỉ Thuý mà mắng:
“Con mất dạy này mày dám bôi tro trát trấu vào mặt tao như thế này à?! Bình tĩnh cái gì? Mày xem chuyện tốt mà mày làm đi!”
Ông ta ném vào mặt cô ta mấy tấm ảnh mà cô ta ở trong quán bar, đong đưa nhảy nhót cùng với Mạc Bắc, đây đều là của thời gian trước đây, nhưng tại sao…là ai đã chụp mấy tấm ảnh này rồi gửi cho Lâm Chấn Xuyên?
Khuôn mặt Lâm Phỉ Thuý tái nhợt, cô ta run rẩy không thốt nên lời:
“Ba…chuyện không giống như ba nghĩ đâu, xin ba hãy nghe con giải thích…”
“Chứng cứ rành rành ra rồi mà mày còn muốn giải thích cái gì?! Mày ăn nằm với nó rồi đúng không?! Hay là còn bao nhiêu người đàn ông nữa?!”
Lâm Chân Xuyên nhìn bộ váy hở hang mà cô ta mặc trên người cùng với khuôn mặt trang điểm đậm kia, lửa giận trong người ông ta càng sôi sục thêm, ông ta giơ tay tát thêm cho Lâm Phỉ Thuý một cái nảy lửa.
“Đồ con gái lăng loàn mất nết! Uổng công tao nuôi mày ăn học! Nếu tin đồn này mà bị loan ra thì mày cứ chuẩn bị tinh thần bị đuổi khỏi Lâm gia đi là vừa!”